Trần Đông Phương cũng áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, lúc ngẩng lên thì Bàn tử hỏi: “Có nghe thấy gì không?”
Trần Đông Phương cười khổ lắc đầu: “Không, không hổ là đệ tử cuối cùng của Lục gia, kỹ năng này của Trọng Mưu đã tiến bộ vượt bậc, tôi không nghe được gì cả.”
Trong tình huống này nếu đổi lại là tôi, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ là do tôi nghe nhầm, nhưng lần này là anh trai của tôi nghe thấy, không ai nghi ngờ anh ấy, dù sao thì thực lực của anh ấy cũng bày ra trước mắt rồi. Chúng tôi ẩn mình xuống nền tuyết, bốn lạt ma tuy không hiểu chúng tôi nói gì nhưng sau khi thấy hành động của chúng tôi thì cũng làm giống vậy mà ẩn mình xuống lớp tuyết. Khoảng hai mươi phút sau đã có âm thanh truyền tới xác thực suy đoán của anh trai. Điều kỳ lạ ở đây là chúng tôi không phải nghe thấy tiếng người ngựa bởi nếu một đoàn người gấp gáp tới chắc chắn âm thanh sẽ rất lớn.
m thanh chúng tôi nghe thấy là tiếng niệm kinh.
Nơi này rõ ràng là gần bình minh nhưng sắc trời lại rất tối, tiếng niệm kinh từ xa truyền tới vang vọng. Tôi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, theo lý mà nói không cần biết là đạo sĩ, hòa thượng hay lạt ma, thì những người truyền đạo này trong đêm tối sẽ đem đến cho người ta cảm giác an toàn, bởi trong tiềm thức của con người bọn họ là sứ giả của thần thánh, nhưng ở một nơi thế này sự xuất hiện bất ngờ này có chút quỷ dị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây