Vớt Thi Nhân

Chương 55: Sự kỳ lạ của đường nhân kiệt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi nghe được câu này lập tức sửng sốt, đồng thời nghe thấy phía sau có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Tuyết cắt quả dưa hấu mang đến cho chúng tôi, lúc này quả dưa hấu đã rơi xuống đất, sắc mặt Hàn Tuyết biến thành màu của giấy trắng bệch.

“Anh nói cái gì?” Hàn Tuyết nhẹ giọng hỏi, giọng nói của cô gần như run rẩy.

Tôi đứng dậy, đi tới nắm lấy Hàn Tuyết tay và nói: “Tuyết Nhi, Bàn Tử chỉ là phỏng đoán thôi, anh ta đang nói nhảm, cô đừng để bụng.”

Tôi quay đầu lại nháy mắt với Bàn Tử, cho dù Bàn Tử có ngốc đến đâu cũng phải hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào với một cô gái chứ, Hàn Tuyết đã đến thôn hỗ trợ dạy học được hai năm, từ khi đến đây cô vẫn ở trong ngôi nhà này. Bây giờ anh ta nói cho cô ấy biết có một đứa trẻ chết dưới căn nhà này?

Bàn Tử cũng đứng lên, cười nói: “Cô gái, cô đừng sợ, Bàn Tử tôi cũng chỉ đoán thôi. Cô nói thử xem nữ quỷ đó không thể không có lý do gì mà tới đây, ở đây chắc chắn phải có gì đó mà nó nhung nhớ? Cụ thể có phải là đứa trẻ đã chết hay không, không ai biết được.”

Hàn Tuyết cười khổ nói: “Anh đừng an ủi tôi, những lời Diệp Tử nói lúc nãy tôi đã nghe, một người mẹ sao có thể không quan tâm đến con mình chứ? Đây nhất định là sự thật.”

Tôi không biết nên nói gì, đêm nay định sẵn là khỏi ngủ, bây giờ Hàn Tuyết sống chết cũng không chịu quay lại căn phòng đó, tôi đành phải ngồi cùng cô ấy ở sân trường, tôi không ngờ Bàn Tử cũng rất có nghĩa khí, không về ngủ mà ở lại cùng chúng tôi, bây giờ chưa đến một giờ, nửa đêm còn rất dài. Ba người ngồi yên không cũng chán, tôi tìm chủ đề nói chuyện với bọn họ, tôi hỏi Bàn Tử : “Bàn Tử, anh thật sự không quay về ngủ sao? Tôi thấy tối nay anh cũng bị thương mà.”

“Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, Bàn Tử tôi xương cốt cứng, chịu đựng được.” Bàn Tử nói.

“Những phép thuật anh sử dụng tối nay thực sự rất lợi hại nha. Đầu tiên là bốn linh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ sau đó thêm kiếm Ngũ Nhạc, lợi hại hơn những thứ trên TV chiếu nữa. Nhưng cái quan tài đó là loại vật liệu gì? Vậy mà đánh không lại nó? “ Tôi hỏi.

Bàn Tử xua tay nói: “Đây đều là thuật bùa chú của sư môn tôi. Thứ mà cậu nhìn thấy thần thú và kiếm, thực ra là do bùa chú biến hóa nên. tuy rằng ảo ảnh hiện lên giống nhau, nhưng nội lực lại khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.”

“Vậy trong sư môn của anh, nếu một người có công lực cao thâm sử dụng phép thuật này, liệu người đó có thể đánh bại được nó không?” Tôi hỏi.

“Bàn Tử tôi là người lợi hại nhất rồi đó? Tôi nói này Vua Trộm, tôi không phủ nhận việc hôm nay tôi có chút thất thủ, anh trai của cậu đến hai ba chiêu đã hạ gục nó đương nhiên là lấy hết oai phong, nhưng lúc bên bờ sông chính tôi là người đã làm tiêu hao sức lực của nó cho nên khi anh cậu đến mới dễ dàng như vậy. Nói thật anh cậu cũng chả lợi hại hơn tôi bao nhiêu đâu, hứ, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ Bàn Tử tôi đây có nói gì cậu cũng chả tin.” Bàn Tử nói.

Nghe Bàn Tử nói như vậy, tôi chợt cảm thấy Bàn Tử khá đáng yêu, thật ra tôi không có ý gì, nhưng vẫn trêu chọc anh ta: “Là anh coi thường kẻ địch thôi, hơn nữa anh trai tôi hiểu rõ kẻ địch, cho nên có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, có đúng không?”

“Vua trộm, vừa nhìn là biết cậu là người có văn hóa, một câu nói đã đánh trúng trọng tâm. Anh trai cậu ở dưới nước giỏi hơn Bàn Tử tôi, bản thân cậu ta là người vớt xác, giống như trong Tây Du Ký, không phải Tôn Ngộ Không luôn bắt Bát Giới xuống nước đánh thủy quái sao, cho nên nhất định là Bát Giới lợi hại hơn Hầu Ca đó?” Bàn Tử nói thẳng.

Tôi nhìn anh ta cười, anh ta thật sự không khách sáo gì, cho dù anh ta tự nhận mình là Hầu Ca, tại sao lại nói anh của tôi là Bát Giới chứ?

Bàn Tử nhìn thấy tôi cười, xua tay nói: “Không nói chuyện này nữa, lần này tôi đến nơi núi non hẻo lánh này của các cậu, đúng là không sai. Chỗ của các cậu tuy nhỏ nhưng khá là vui, vừa rồi Bàn Tử tôi ở trong phòng cảm thấy một luồng quỷ khí xông đến và đi theo nó đến đây, vừa đến cổng trường, tôi đã gặp một tên, thân thủ cũng nhanh nhẹn lắm.”

“Người đó có phải đeo mặt nạ kinh kịch Tứ Xuyên không?” Vừa nghe đến lời đây, tôi mới nhớ ra lúc đi ra khỏi phòng Hàn Tuyết, liền nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài.

“Cậu biết à?” Bàn Tử ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi đứng dậy nói: “Bàn Tử đợi một lát, tôi đi lấy đồ cho anh xem.”

Nói xong, tôi cùng Hàn Tuyết đi lấy điện thoại và máy ảnh, đưa hình ảnh đã chụp cho Bàn Tử xem, Bàn Tử xem xong nói: “Chính là người này, Bàn Tử tôi vừa đánh nhau với hắn, là con người.”

“Là người?” tôi hỏi.

“Nhảm nhí, chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ mà thôi, cho nên mới nói nơi nhỏ bé của cậu thật sự náo nhiệt. Ví dụ như những thứ dưới nước, lúc đầu tôi còn tưởng rằng chúng là những tinh khí có hơi thở, phần lớn đều là những con rùa già hoặc là con cá lớn, ai ngờ không phải, đã vậy còn lợi hại nữa, lần này đúng là gặp được cao thủ rồi.” Bàn Tử nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)