Một lúc sau, sau khi Bàn Tử cứ lặp lại việc quỳ xuống đứng dậy, đứng ngay tại chỗ quay người lại, tuy biết anh ấy đang mộng du nhưng chúng tôi sợ hãi và nằm xuống ngay lập tức vì sợ anh ấy phát hiện ra chúng tôi. Kết quả sau khi nằm xuống, tôi nhìn Bàn Tử, đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu tôi nghĩ rằng khuôn mặt của Bàn Tử trở nên tái nhợt vì cái lạnh của buổi đêm, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện không phải vậy. Trên mặt anh ấy lúc này vậy mà nở một nụ cười vô cùng kì lạ. Hơn nữa, ánh mắt của anh ấy là đang hướng về chỗ mấy người chúng tôi đang nằm.
Chúng tôi chỉ nằm như vậy cho có lệ, bởi vì chúng tôi đều nghĩ rằng những người mộng du không thể nhìn thấy những gì trước mặt. Kết quả là, Bàn Tử cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với nụ cười không thể nào giải thích được, khiến tôi ngay lập tức cảm thấy thật rợn người, nhưng đến bây giờ tôi vẫn cho rằng đây là chúng tôi đang bị ảo giác, chỉ là ảnh hưởng tâm lý của tôi thôi. Để kiểm chứng điều này, tôi nhìn họ và phát hiện ra rằng lúc này mấy người bọn họ cũng đang nhìn tôi.
“Bàn Tử đang nhìn cậu, cậu có phát hiện ra không?” Trần Đông Phương nói.
“Mẹ kiếp! Cháu còn cho rằng cháu nhìn nhầm chứ!” Tôi nói.
Điều quan trọng nhất là sau khi Bàn Tử quay người lại, anh ta nhìn về phía tôi. Anh ta không còn quỳ cũng không cử động nữa, bởi vì sự kì lạ của anh ấy, không ai trong chúng tôi biết phải làm gì, cứ phỗng ra mà đợi như vậy. Đợi được khoảng mười phút, Liễu Thanh Từ nói: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, máu của anh ta sẽ đông lại, anh ta sẽ chết mất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây