Vớt Thi Nhân

Chương 54: Có thôi hay không? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Đúng là chưa chịu thôi nữa!” Tôi đứng dậy, nhặt cây gậy lên và đá tung cánh cửa.

Mấy chuyện ma quỷ này gặp một lần thì sợ, gặp hai lần thì sợ, gặp lần ba là thấy phiền rồi, bây giờ tôi cảm thấy đúng phiền, cô nói xem cô đứng bên ngoài, không làm gì, cũng không nói gì, cuối cùng là có thôi hay không?

Tôi đi ra ngoài cửa và nói, “Cô ngốc, rốt cuộc cô muốn làm gì? Có thôi hay không?!”

Cô ngốc vẫn nhìn tôi với nụ cười trên môi, giống như đêm qua, cô ấy nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo liệm, cho tôi xem cái lỗ to lớn đẫm máu trên bụng.

“Đêm đó là Trần Thạch Đầu đưa tôi đến đó, cô biết đó chuyện này không liên quan gì đến tôi. Muốn tìm thì cô đến tìm Trần Thạch Đầu! Cô ngốc, tôi cũng đồng tình với cô, nhưng tôi xin cô đừng làm phiền Hàn Tuyết nữa. Trong thôn cũng có cao nhân đến rồi, cô đừng gây chuyện nữa, nếu không sẽ bị đánh hồn xiêu phách tán đó! ”Tôi nói với Cô Ngốc, hôm nay nỗi sợ hãi của tôi thực sự đã giảm đi rất nhiều, chỉ là đứng trước mặt cô ngốc, tôi càng thấy thêm lạnh lẽo.

Vừa dứt lời, tôi chợt nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngoài trường, tiếng đánh nhau trong nháy mắt đã biến mất, sau đó tôi nhìn thấy Bàn Tử đi vào sân trường, vừa nhìn thấy Cô Ngốc, liền nói: “ Hèn chi Bàn Tử tôi đây cứ cảm thấy có quỷ khí đâu đây, cô chính là xác chết cô ngốc đó hả?”

Nói xong, Bàn Tử lao về phía cô ngốc.

Nhìn dáng vẻ của cô ngốc, cũng đã thấy qua thủ đoạn của Bàn Tử, một khi Bàn Tử ra tay, cô ngốc nhất định sẽ hồn xiêu phách tán, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, đột nhiên đứng trước mặt cô ngốc, ngăn anh ta lại và nói: “Bàn Tử, đừng, đừng, khoan ra tay!”

“Cô ngốc, mau rời khỏi!” Tôi quay người nói với cô ngốc.

Cô ngốc nhìn tôi, nụ cười trên mặt vẫn giống hệt nụ cười trước khi chết.

Bàn Tử đẩy tôi nói: “Vua Trộm, cậu có ý gì vậy? Mời tôi đến đây không phải để làm việc này sao?”

“Bàn Tử, lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh, anh khoan hãy ra tay có được không?” Tôi nói.

Bàn Tử nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, lúc này bóng dáng cô ngốc đã biến mất, Hàn Tuyết nghe thấy tiếng động bên ngoài liền bước ra khỏi nhà, chớp mắt nhìn tôi và Bàn Tử.

“ y da, nhìn không ra Vua Trộm cậu nha, vợ cậu đẹp như vậy? Không đúng, trong cơ thể cậu thuần dương khí vẫn còn, hẳn là còn trai tân. Bàn Tử ta nhìn sai sao?” Bàn Tử bối rối nói.

“Đừng nói nhảm, bạn gái, không phải vợ.” Tôi nói.

— Tôi không mời Bàn Tử vào ký túc xá của Hàn Tuyết, tôi không muốn những người đàn ông khác vào đó, tôi và Bàn Tử lấy hai cái ghế ngồi ở bên ngoài, tôi giải thích cho anh ta biết tại sao tôi muốn ngăn cản anh ta ra tay với cô ngốc. Nói trắng ra, chỉ một câu, tôi cảm thấy cô ngốc là một người tốt, càng là một người đáng thương, nếu bị đánh hồn xiêu phách tán càng đáng thương hơn nữa.

“Chuyện là vậy đó. Hồi tôi còn nhỏ, nếu cô ngốc tóm lấy cành cây và kéo theo tôi xuống sông thì giờ tôi đã chết rồi. Thực ra tôi không phải là ân nhân của cô ấy, cô ấy mới là ân nhân của tôi.” Tôi nói.

Bàn Tử nói: “Theo như cậu nói, nữ quỷ đó tới đây không nói lời nào, cũng không làm tổn thương người nào, nhưng tôi cũng không hiểu, vậy cô ta đến đây làm gì? Lúc cô ta chết, bạn gái cậu vẫn chưa đến thôn này đúng không?

Tôi nhìn Bàn Tử, cảm thấy chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu giải quyết nó thì nhất định phải nói cho Bàn Tử biết bí mật trong lòng mình, nên tôi đem chuyện Trần Thạch Đầu dẫn tôi đi mổ bụng cô ngốc lấy đứa bé ra, một lúc sau tôi mới nói: “Cô Ngốc đến đây là cho tôi xem cái bụng đã bị mổ của cô ấy, tôi tưởng cô ấy trách tôi đi cùng Trần Thạch Đầu đến đó, nhưng đáng ra cô ấy phải đến tìm tôi chứ không phải Hàn Tuyết.”

Bàn Tử nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái nói: “Cậu có bao giờ nghĩ rằng đứa bé mà cậu và Trần Thạch Đầu lấy ra từ bụng cô ngốc ở trong phòng này không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)