Tôi nhắm hai mắt tưởng tượng cảnh Bàn tử mộng du, vừa nghĩ đến thôi là toàn thân đã nổi hết da gà lên rồi. Trần Đông Phương dập tắt đầu thuốc nói: “Con người Bàn tử không tồi, Hà chân nhân cũng là một người đáng tin cậy, nhưng nói thật đối với Bàn tử tôi vẫn có chút không yên tâm chỉ bởi vì anh ta là người của Ngọc Hoàng đạo. Bây giờ xem ra Hà chân nhân và Bàn tử không thể cùng Ngọc Hoàng âm mưu làm chuyện gì đó nhưng tôi lo là lo Ngọc Hoàng đạo sẽ ẩn trong bóng tối lợi dụng Bàn tử mà anh ta không hề hay biết, thận trọng vẫn là quan trọng nhất.”
Tôi gật đầu. Lời của Trần Đông Phương nói vô cùng hợp lý, tôi cười nói: “Nếu bên Quỷ Thợ May là có người có bản lĩnh ly gián như chú chắc tôi và Bàn tử đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
“Cút đi, tôi là loại người đó sao?” Trần Đông Phương cười nói.
Tôi và Trần Đông Phương cùng quay về lều. Bàn tử dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hai người chúng tôi nói: “Diệp tử, Bàn gia tôi phải nói với cậu, từ lúc nào cậu biến thành cái người nhiều mặt thế hả? Cậu và Liễu Thanh Tư cả một đêm tâm sự trong thần miếu, vừa mới sáng ra quay về đã lại nói chuyện riêng với Trần Đông Phương, Bàn gia tôi giờ với cậu thành người ngoài rồi phải không?”
Tôi vỗ vai anh ta nói: “Anh đấy, cứ suốt ngày nghĩ linh tinh. Đừng quên giữa chúng ta là vào sinh ra tử.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây