Lúc này, kể từ khi anh trai xuất hiện, cánh tay vốn đang bất động liền vung lên tát vào người anh ấy như muốn nghiền nát.
Ngón chân của anh ấy chạm lên mặt quan tài, một lần nữa cả người nhảy lên cao, tránh được cái tát đó, cả người anh ấy lảo đảo trên không và lộn ngược xuống.
Anh ấy vươn tay phải ra và chỉ hai ngón.
Cả người đang trồng chuối và với hai ngón tay viết gì đó lên mặt quan tài, trông giống như đang vẽ bùa, nhưng anh ấy không dùng bút hay chu sa mà chỉ dùng ngón tay.
Sau khi vẽ xong, anh ấy duỗi lòng bàn tay vỗ trên quan tài, toàn thân lại nhảy lên lần nữa, lần này vừa vặn đáp xuống chiếc bè tre, anh ấy giơ gậy tre lên bắt đầu chèo, còn về chiếc quan tài đó, anh ấy dường như không thèm quan tâm nữa.
Cho đến khi chiếc bè tre của anh vượt qua chiếc quan tài, vừa nãy anh dùng ngón tay vẽ trên mặt quan tài bây giờ nó phát ra ánh sáng vàng, ánh sáng vàng chói lóa, ánh sáng chiếu vào cánh tay đang duỗi ra liền bốc khói xanh, cánh tay đó cực kỳ đau đớn, ngay lập tức nó rút lại vào trong quan tài, sau khi quan tài đóng lại nó từ từ chìm xuống nước, tạo ra động tĩnh cực lớn dưới nước. Nhìn động tĩnh trên mặt nước, quan tài đó dường như đang lần nữa hướng về phía Mười Hai Hang Quỷ.
Mọi thứ lúc này cuối cùng cũng biến mất một cách sạch sẽ, lúc này chiếc bè tre của anh trai đã chèo vào bờ, chúng tôi lập tức chạy đến, sắc mặt của Bàn Tử có chút tái nhợt, trên người có vết máu, trông anh ta cực kỳ thê thảm. Mà cho đến giờ trên người anh trai vẫn sạch sẽ, không một vết bụi nào.
“Xuống đi.” Anh trai nói.
“Rốt cuộc là trong đó có cái quái gì thế?” Bàn Tử nhìn anh trai và hỏi.
Anh trai lắc đầu nói: “Không biết, đi xuống đi, muộn rồi.”
Bàn Tử nhìn anh trai, nhịn hồi lâu rồi nói: “Coi như cậu lợi hại, không phải Bàn Tử tôi đây đánh nhau với nó, tiêu hao tinh lực của nó, chưa chắc cậu đã chế ngự được nó đâu. Dù sao thì Bàn Tử tôi cũng không phục!”
Nói xong Bàn Tử xuống bè, đi được hai bước, thân thể gần như loạng choạng, suýt ngã, tôi chạy lại đỡ, anh ta đỏ mặt nói: “Không sao, Bàn Tử tôi vẫn chưa mỏng manh đến thế.”
Nói xong Bàn Tử tự mình xuống bè.
“Anh bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ để lại di chứng đó.” Anh trai cười cười nói với Bàn Tử, nói xong, anh ấy gật đầu với chúng tôi, chống gậy tre, rồi từ từ rời đi.
Có lẽ Bàn Tử xấu hổ nên không đợi chúng tôi, sau khi lên bờ liền bỏ đi một mình, cũng không có gì lạ, có thể cảm nhận được rõ ràng Bàn Tử là một người rất kiêu ngạo, nhưng lại bất lực và lâm vào cảnh nguy hiểm, mà anh trai lại đến và giải quyết nó một cách dễ dàng, dù sao thì anh ta cũng có chút mất mặt.
Tôi và ông ba, Trần Thanh Sơn tạm biệt nhau, bởi vì cuối cùng sự xuất hiện của anh trai, tôi có thể cảm nhận rõ ràng bọn họ nhìn tôi có gì đó không đúng, tôi có thể hiểu, dù sao thì hành vi của anh trai tôi từ lúc trở về đến bây giờ giống như một kẻ lập dị vậy.
Vốn dĩ muốn về nhà, nhưng trên đường đi ngang qua trường học liền ngó cái, phát hiện phòng Hàn Tuyết vẫn còn sáng đèn, tôi gọi một tiếng Hàn Tuyết nhưng không có người trả lời, tôi đi tới gần thì phát hiện trong ký túc xá có tiếng nước chảy rì rào. Tôi vốn định đưa tay ra gõ cửa nhưng liền rút lại, lúc này, tôi thậm chí cảm thấy hồi hộp hơn cả lúc nãy khi nhìn thấy quan tài, bởi tôi có thể nghe ra Hàn Tuyết đang tắm trong phòng.
Hàn Tuyết có dáng người mảnh khảnh, vẫn là câu nói đó đây không phải điều quan trọng, quan trọng là sự trong trắng của cô ấy, tôi thậm chí không thể tưởng tượng được Hàn Tuyết sẽ có sức cám dỗ như thế nào khi cô ấy như một bông tuyết trắng ở trong phòng .
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc dù trong đầu có một giọng nói nói với tôi rằng điều này không được, nhưng cũng có một giọng nói khác nói với tôi rằng hãy nhìn đi, nhìn một chút thôi!
Trường học ở làng chúng tôi vẫn là mái lợp ngói được xây dựng cách đây 20-30 năm, những năm gần đây phải sửa chữa thường xuyên nếu không sẽ bị dột. Cửa sổ trong ký túc xá Hàn Tuyết vẫn là cửa sổ gỗ cũ, cửa ra vào thì vẫn là cửa gỗ sơn màu xanh, cửa sổ được cô dùng rèm kéo kín mít. Nhưng phía trên cánh cửa thì có một số vết nứt.
Tôi kiễng chân lên và nheo mắt lại nhìn vào.
Nhìn vào trong, Hàn Tuyết đang quay mặt đi chỗ khác, dùng khăn lau người.
Tôi có thể nhìn thấy đôi chân dài.
Cặp mông vểnh lên.
Tấm lưng trắng không tì vết nối liền với cổ.
Mọi thứ đúng như tôi tưởng tượng, vừa nhìn liền thấy một bông tuyết trắng tươi, trắng đến mức gần như khiến tôi nghẹt thở.
Lúc này Hàn Tuyết đột nhiên quay đầu lại, mặt hơi đỏ lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự tức giận, tôi giật mình, tưởng mình bị phát hiện nên không dám cử động.
Hàn Tuyết nhìn chằm chằm tôi nói: “Nhìn đẹp không?”
Tôi nuốt khan và nói: “Đẹp.”
Khoảnh khắc tiếp theo, khi tôi có phản ứng thì đã hồn xiêu phách lạc!