Vớt Thi Nhân

Chương 51: Có người chèo bè đến (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Năm thanh kiếm hợp thành một thanh kiếm, thanh kiếm này không lớn lắm, nhưng xung quanh thanh kiếm dường như được bao bọc bởi các ký tự cổ xưa, thân kiếm được bao bọc bởi năng lượng của Ngũ Nhạc (năm ngọn núi), giống như sấm vang chớp giật khí thế rất lớn, xuyên qua cái quan tài cực kỳ cứng rắn đó.

Chỉ nghe một tiếng vang cực kỳ lớn, màng nhĩ tôi gần như muốn nổ tung, Bàn Tử đứng dậy, dùng tay ấn xuống, thanh kiếm dài lại xuyên đến, lần này mũi kiếm tiếp xúc với quan tài, giằng co khá lâu.

“Bàn Tử tao không tin mày thật sự cứng như vậy!” Bàn Tử chửi rủa, sau khi nói xong, thân hình mập mạp của Bàn Tử từ dưới đất bay lên, nhảy lên không trung, giây tiếp theo, hai chân anh ta giẫm lên trên thanh kiếm cổ, thanh kiếm dường như quyết tâm xuyên qua quan tài.

Lúc này tư thế của Bàn Tử trông rất đáng yêu, có chút giống một con gà vàng đang đứng một mình, mặt đỏ bừng, hai tay chắp lại, cân nặng anh ta hơn trăm ký, nhưng vào thời điểm này tôi lại có cảm giác anh ta như một ngọn núi đang đứng trên thanh kiếm.

Bởi vì có Bàn Tử to lớn đứng lên nên thanh kiếm như tiếp thêm sức mạnh, quan tài dường như không thể chống đỡ nổi và dần dần chìm xuống nước, toàn bộ cơ thể của Bàn Tử cũng chìm xuống nước theo, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Bàn Tử trên mặt nước nữa, tôi có chút lo lắng. Tuy hiện tại tôi không hiểu rõ tình hình cho lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được Bàn Tử không phải đối thủ của hắn, tôi quay sang Ông Ba và Trần Thanh Sơn nói: “Trưởng thôn, xin bác hãy đưa Ông Ba quay về, cháu đoán lần này Bàn Tử gây họa rồi!”

Trần Thanh Sơn cũng nói: “Chú ba, về thôi?”

Ông ba cười nói: “Tôi đã già như vậy rồi thì sợ cái gì nữa? Muốn về thì hai người về đi, tôi không về đâu.”

Vừa dứt lời, bóng dáng Bàn Tử từ trong nước hiện lên!

Chỉ là lần này anh ta được đẩy lên.

Trên quan tài xuất hiện một vết nứt, một cánh tay từ trong vết nứt vươn ra, cánh tay đó đỡ lấy mũi kiếm, ngay cả Bàn Tử đang đứng trên thanh kiếm cũng bị đẩy lên khỏi mặt nước!

Tôi quay lại nhìn chú Trụ Tử, cánh tay này chính là cánh tay năm đó đã cùng chú ấy cướp lấy cơ thể của cô ngốc!

Mũi kiếm nhìn vô cùng sắc bén, nhưng khi xuyên qua lòng bàn tay đó thì khó mà xuyên thủng dù chỉ một tấc, chú Trụ Tử nói đúng, chỉ nhìn vào cánh tay và lòng bàn tay đó, nó thực sự trông rất giống người. Nhưng lại không ai biết trong quan tài thật sự có gì!

Bàn Tử ướt sũng, lúc này trông có vẻ thê thảm, anh ta hét lên với chúng tôi: “Mau rời khỏi, quay về đi! Vua trộm mau đi tìm Tôn Trọng Mưu, Bàn Tử chịu không nổi nữa rồi! “

Câu nói này phát ra từ miệng của Bàn Tử tên ngạo mạn độc đoán này, cái tên luôn muốn tranh giành với anh trai của tôi lại có chút buồn cười, nhưng lúc này lại cười không nổi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh trai tôi. Đúng lúc này cánh tay đó đột nhiên hướng lên trên và dùng sức đẩy Bàn Tử ra khỏi thanh kiếm, Bàn Tử phun ra một ngụm máu và rơi xuống dưới nước.

Rồi sau đó, bàn tay đó nắm lại.

Đầu kiếm đâm vào lòng bàn tay đó bắt đầu nứt gãy, gãy trong lòng bàn tay đó, chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm cổ xưa đã vỡ thành từng mảnh.

Bàn Tử lúc này không biết sống chết thế nào, tôi cũng không còn tâm trạng quan tâm đến những việc khác nữa, hét về phía sau: “Đi thôi! Mau rời khỏi!”

Tôi vừa hét vừa rút lui, vừa bấm số điện thoại gọi anh trai mình, đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn của Bàn Tử, có thể nói đêm nay Bàn Tử đã thể hiện rất anh dũng, không gì ngạc nhiên khi người có năng lực như vậy được gọi là cao thủ. Còn sự thảm hại này nói thẳng ra thì nguyên nhân là do chiếc quan tài này quá kỳ dị thôi!

Gọi cho anh trai đã có tín hiệu, nhưng không ai nghe máy, tôi đã lùi về phía ông ba cùng Trần Thanh Sơn, hai người chúng tôi cùng nhau kéo ông ba chạy về phía sau.

Nhưng đúng lúc này, chiếc quan tài đã hất Bàn Tử xuống nước đột nhiên dừng lại.

“Hai người nhìn kìa.” Ông ba chỉ vào mặt nước.

Tôi nhìn thấy trong làn nước mù sương dày đặc có một người đang chèo chiếc bè đi tới, dáng người anh ta trên mặt nước không cao lắm, nhưng anh ta rất bình tĩnh và điềm đạm, cách hơi xa, nên tôi không nhìn rõ người trên chiếc bè tre đó là ai, nhưng tôi nhận ra chiếc bè tre đó.

Chiếc bè tre này chính là chiếc bè mà anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi dùng để vớt xác.

Bởi vì anh trai đến, chúng tôi không rút lui nữa, chỉ thấy anh trai chậm rãi chèo bè về phía bên này, chiếc quan tài cũng rất cảnh giác, không hề có động tĩnh gì sau khi anh trai đến.

Anh trai tìm kiếm dưới nước một lượt, dùng gậy tre nhấc cơ thể của Bàn Tử lên trên bè, vì Bàn Tử quá nặng nên khi lên bè, chiếc bè đã chịu không nổi.

Anh trai đá vào ngực Bàn Tử, ngay sau đó Bàn Tử xoay người và bắt đầu phun nước ra ngoài. Vừa ho vừa phun nước, sau khi ho xong Bàn Tử hét lên với anh trai tôi: “Không phải cậu chứ, giờ mới đến? Biết Bàn Tử tôi đây không phải đối thủ còn không cản tôi lại? “

Anh trai nhìn thoáng qua Bàn Tử, anh ấy nói chuyện luôn luôn nhẹ nhàng, không biết anh ấy có nói gì hay không, nhưng sau đó anh trai giơ gậy tre lên gần như bẻ cong nó, mượn lực đàn hồi của gậy tre, cả người anh trai bay lên không trung. Thành một đường parabol rất nho nhã và hoàn mỹ.

Sau đó, anh ấy đáp xuống quan tài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)