“Một chiếc nhẫn ngọc? Vô giá? Đó là ngọc gì? Chẳng lẽ chạm khắc ngọc tỷ truyền quốc à? Nhà họ Lý cũng tính toán phết, tùy tiện tìm một thằng nhóc đứng ra để nâng giá tiền lên, bị người ta vạch trần thì đem một chiếc nhẫn nát như vậy ra rồi nói là vô giá là có thể lừa gạt cho qua, tôi không phục! Các vị ngồi ở dưới đều là người sành sỏi, có bản lĩnh thì đem chiếc nhẫn này đưa qua cho mọi người xem đi, nếu như mọi người đều nói chiếc nhẫn này trị giá hai tỷ rưỡi, thế thì tôi đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa, còn nếu như nhà họ Lý đang xem chúng ta như những con khỉ để làm xiếc, sau này e rằng bảng hiệu của Cổ Hoa Lâu này phải đập đi thôi.” Người đó cười lạnh rồi nói.
Lúc này trong lòng tôi càng thêm tức giận, lần này Lưu Khai Phong thật sự muốn chơi tất tay chuyện này, không cho tôi một con đường lui nào cả, cứ khăng khăng nói những thứ mà bất kể là tôi hay là Cổ Hoa Lâu đều không thể từ chối, từ chối thì chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận chúng tôi có gì đó giấu diếm sao?
Biểu cảm của vị chưởng quỹ này thoải mái hơn tôi nhiều, ông ấy cúi đầu hỏi tôi: “Diệp thiếu gia, ý của ngài thế nào? Theo lý mà nói, món đồ này chỉ cần Cổ Hoa Lâu nói đáng giá, thì nó sẽ đáng giá. Nhưng mà hôm nay chuyện này có chút đặc biệt, nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ đưa cho các vị gia ngồi bên dưới thẩm định thử.”
“Được, nhưng mà tôi nói trước nhé, nếu như ai đó làm hư chiếc nhẫn này của tôi, hậu quả tự chịu đấy.” Tôi nói.
“Còn không mang ghế ra đây cho Diệp thiếu gia của chúng tôi, cứ đứng thế này à? Mấy người đang thẩm vấn tù nhân đấy hả? Nói cho ông biết, nếu như không phải nhà họ Diệp với nhà họ Lý có chút gốc gác thế kia, thiếu gia nhà chúng tôi còn lười phải giải thích với các người đấy!” Lúc này Bàn Tử quát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây