“Lục gia muốn nhận cậu ta làm đồ đệ, nhưng cậu ta từ chối. Điều này khiến Lục gia mất mặt, kết quả lại làm ra một chuyện càng mất mặt hơn, ông ấy muốn ép Tôn Trọng Mưu trở thành đồ đệ, càng ép buộc cậu ta phải nối dõi đao pháp.” Lý Thanh cười khổ.
“Má ơi, đây không phải là ép một cô gái ngoan làm điếm sao?” Bàn Tử nói, lập tức mỉm cười nói: “Hình như Lục gia không có đồ đệ phải không? Trên đời chỉ có mình Tôn Trọng Mưu từ chối làm đồ đệ Lục Gia, và cũng chỉ có mình Lão Lục lưng gù này ép người khác nhận mình làm sư phụ.”
“Ai nói không chứ? Tên này bị Lục Gia ngày đêm huấn luyện, trên người đầy vết bầm tím, mấy lần định bỏ chạy đều bị Lục Gia đánh phải quay lại, nhưng mà như vậy cũng tốt, ai kêu anh ta lúc nào cũng bày ra bộ dạng ngầu lòi, phải để Lục gia trừng trị anh ta.” Tiểu Thất cười nói.
Nghe xong, thực lòng mà nói, tôi vui mừng cho anh trai mình, đã là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng. Tưởng chừng như bây giờ anh trai tôi đang rất thảm, nhưng thực ra đây là cơ hội lớn cho anh ấy, cho dù sau này thân phận anh ấy có là đệ tử của Lão Lục lưng gù, hay là truyền nhân của Lão Lực lưng gù đi nữa, thì tương lai của anh cũng là vô hạn.
“Trần Đông Phương thì sao, đặc biệt là A, ông ta đã hứa với tôi thế nào, sao lại mang đồ của tôi ra bán! Cho dù là vậy, nhưng đó cũng là đồ mà tôi liều mạng mang về đó!” Tôi nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây