Anh ta đứng đó không ngừng nhìn ngó hai bên. Lúc này thằng nhóc trốn trước ngực tôi cũng đang run rẩy, không còn dám thò đầu ra ngoài nữa.
Tôi đi đến bên cạnh Lý Thanh, thấy sắc mặt anh ta chuyển sang xám dần. Tôi nghi ngờ nhìn hai bên lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao sắc mặt anh ta lại kém như vậy. Thực ra đến tôi cũng muốn chửi thề một câu, thậm chí nếu là Bàn tử ở đây anh ta chắc chắn cũng sẽ nổi giận.
Hai bên đường có hai hàng tượng thần, tôi có thể nhận ra một số tượng là Long Vương, Sơn thần, Thổ Địa công và một người nữa khuôn mặt được vẽ theo kiểu hý kịch. Những người khác cũng là những vị thần, nhưng tôi không thể gọi ra tên của họ.
Cho nên nói nếu Bàn tử nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình là vì không cần biết những tượng thần này tôi biết hay không biết tên thì đều đang quỳ hơn nữa còn có xích sắt trói họ lại.
Lần đầu tiên tôi gặp Bàn tử là lúc anh ta dùng thủ đoạn của mình để mời lão Thành Hoàng ở nhà Hà tiên cô. Những lời nói của anh ta trong mắt tôi đều rất tùy tiện bất cần, nhưng dần dần tôi nhận ra khi đối đáp với thần linh tuy giọng điệu của anh ta khá bỡn cợt thầm chí là đại bất kính, nhưng kiểu ăn nói của anh ta là kiểu thân thuộc như người nhà. Người khác nghe sẽ có cảm giác giữa anh ta và thần linh có mối quan hệ giao hảo, ngôn ngữ mặc dù không cung kính nhưng trong tâm thì vô cùng thành kính, kiểu mặc dù khẩu xà nhưng trong lòng lại vô cùng kính trọng tin tưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây