Dù Trần Đông Phương thế nào thì tôi vẫn luôn có ấn tượng tốt về Lý Thanh, tôi cảm thấy anh ta rất tự do tự tại, và anh ta có thể cosplay nhân vật trong game mà mình thích nên tôi cảm thấy người này rất dễ thương. Nếu chúng tôi đã quyết định vào núi vào ban đêm thì đi càng sớm càng tốt.
Tôi đã đến vùng núi bên ngoài của núi Phục Ngưu nhiều lần, không dám nói rằng nhắm mắt cũng có thể đi được, nhưng ít nhất tôi cũng nhớ đường, cho nên đoạn đầu đi rất thoải mái. Tuy nhiên đi được một lúc, chúng tôi đi chệch hướng dưới sự hướng dẫn của lão già một mắt, đây không phải là con đường vách đá dẫn đến ngọn núi sâu. Lúc đầu tôi không chắc chắn, nhưng khi nhớ đến những lời Trần Thanh Sơn nói ngày hôm đó ông ấy theo dõi Trần Thạch Đầu, cũng là một con đường xa lạ, khiến tôi cũng có chút yên tâm. Thực ra tôi không sợ Lý Thanh làm gì tôi, trong lòng tôi anh ta khá là quang minh chính đại. Điều tôi sợ hãi chính là xác sống lão già một mắt này sẽ dẫn chúng tôi vào con đường chết, thậm chí còn đưa chúng tôi đến một vùng đất trống, sau đó gọi đám chồn vàng đến, mỗi con chỉ cần đánh rắm một cái cũng khiến tôi và Lý Thanh ngộp chết rồi.
Tôi rất lo lắng, nhưng Lý Thanh lại rất bình tĩnh, lúc này tôi chợt ước gì có Tiểu Vương ở đây, ít nhất cậu ta và Lý Thanh cũng có chủ đề để nói chuyện, và L·ý Thanh này dường như không có hứng thú nói chuyện, trừ khi thảo luận về game. Tôi đành nắm chặt đèn pin, bám sát theo lão già một mắt một cách chậm rãi, đi bộ được khoảng một giờ thì tôi dần cảm thấy kiệt sức, dù sao cũng là đường núi, hiện tại đường chúng tôi đang đi có thể nói khắp nơi đều là cỏ dại nên đi bộ cũng không dễ dàng, nhưng hai người họ một là dân núi, người còn lại là người luyện võ, hai người họ không dừng lại thì tôi cũng chỉ ráng nghiến răng đi theo mà thôi.
Đi như vậy cũng hơn một tiếng đồng hồ, thành thật mà nói, nếu lão già một mắt thực sự bỏ tôi ở đây vào lúc này thì tôi thực sự không biết đây là đâu, và tuyệt đối không cách nàocó thể đi ra ngoài được. Nhìn xung quanh chỉ cảm thấy núi non trùng điệp, về đêm trên núi yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất là tiếng cỏ dại mà hai người họ đi qua.
Cảm giác này cùng với sự mệt mỏi, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi là người sợ mất mặt, nên không thể nói là mệt hãy nghỉ ngơi một chút, khi tôi cảm thấy chân mình không thể nhấc nổi nữa, lão già một mắt đột nhiên dừng lại, ông ta chỉ về phía trước nói: “Hang động trước mặt chính là nó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây