Lời này vừa thốt ra, con chồn vàng này lập tức quỳ xuống tạ chủ long ân, cũng thật là đáng yêu, tiếp theo, cái thứ này xoay một vòng nhanh như chớp, sau đó biến thành một chàng trai phủ phục trên đất tiếp tục quỳ lạy cảm tạ Khang Hy, người này vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt c·ủ·a người này tròn xoe, bộ dạng như kiểu thậm thụt gian xảo, mỗi người một vẻ với con chồn vàng ban nãy nhưng đều rất đẹp, cậu ta nói cậu ta chính là con chồn vàng kia, bởi vì được chân long phong cho, nên bây giờ đã trở thành Hoàng đại tiên, nó nợ Khang Hy một ơn “phong thần”, ngày sau nhất định sẽ báo đáp. Sau đó Khang Hy còn tự tay đề một bức hoành phi Hoàng Đại tiên, chính vì đây là bức hoành phi của thiên tử, Hoàng bì tử tinh vốn là hạng hạ lưu lắc người một cái liền biến thành Hoàng đại tiên, như vậy vẫn chưa xong, sau đó Khang Hy ngẫm nghĩ lại chuyện này liền thấy có điểm gì đó không đúng, nên đi hỏi Khâm Thiên Giám. Khâm Thiên Giám tính toán một cái, nói Hoàng bì tử tuy rất xảo trá, có thù tất báo, nhưng có ơn thì chắc chắn cũng sẽ trả, sau này quả thật Khang Hy đã trở thành hoàng đế trường thọ nhất của triều Mãn Thanh. Người ngoài cũng nói chuyện này có liên quan đến việc Hoàng đại tiên thâm nhập vào một nơi cực kì lạnh lẽo để hái cho Khang Hy củ nhân sâm ngàn năm. Hạt nhân quả này coi như đã được gieo xuống. Sau đó triều đại nhà Thanh suy tàn, Phổ Nghi làm con rối Mãn Châu ở vùng Đông Bắc, chính là được người Nhật nâng đỡ, nhưng địa khí của cái thứ này chắc chắn không phải là thứ bề nổi mà có thể nhìn rõ, trong đó chính là có bóng dáng của Hoàng đại tiên, tuy cuối cùng rơi vào cảnh làm trò cười cho thiên hạ, nhưng chung quy cũng đã cho Đại Thanh một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Có điều Hoàng bì tử ở vùng Đông Bắc trong chuyện này cũng đã có thu hoạch kha khá, giữ lại được một chút long khí cuối cùng của triều Đại Thanh, cho nên Hoàng Bì Tử này cũng xem như là thật sự được nghe sắc phong mà có, tuy là yêu tinh, nhưng cũng không một ai muốn đụng chạm với nó, không muốn nhắc đến chuyện này.” Bàn Tử nói.
Tôi nghe vậy mà thấy như đang nghe thiên thư, nhưng Bàn Tử cũng đã nói, Hoàng Đế, Ngọc Tỉ, Địa khí, mấy thứ đó đều huyền diệu vô cùng, nếu bạn chưa đạt đến một cảnh giới nhất định thì không hiểu được tinh túy trong đó đâu, tôi đối với thứ này nói tin thì cũng không tin, đoán chừng người xưa cũng không ngờ Trung Quốc bây giờ không còn hoàng đế nữa.
Nhưng tôi cũng đã biết lý do vì sao Bàn Tử hơi kiêng dè Hoàng bì tử rồi, Bàn Tử tiếp tục nói: “Dù sao thì cậu đi cùng cái tên Lý Thanh đó tôi không yên tâm. Hoặc là chúng ta không đi nữa, hoặc là Bàn gia ta nhất định phải đi với cậu.”
Có được một người bạn quan tâm mình như vậy trong lòng tôi nói không cảm động thì là giả, có điều chuyện đã đến nước này rồi tôi chắc chắc không thể không đi, Hoàng đại tiên này lại còn được Khang Hy phong ban nên cũng không thể đắc tội, càng không được đánh thẳng tới nơi, tôi bèn nói với Bàn Tử: “Bàn gia, không sao đâu, Trần Đông Phương kia đúng là có chút tâm cơ, nhưng cũng không phải là muốn lấy mạng tôi, hơn nữa, anh đừng quên là sau lưng chúng ta cũng có người đi theo mà, có anh ấy đi theo thì anh yên tâm rồi chứ? Lý Thanh đã từng giao đấu với anh ấy, hoàn toàn không phải là đối thủ.”
Bàn Tử nói: “Bàn gia biết anh trai cậu đang âm thầm đi theo, thân thủ của cậu ta không tệ, tôi chỉ sợ nếu thật sự có người muốn hại chết cậu, cậu ấy cũng không kịp trở tay, đừng thấy c·ậ·u bây giờ bình bình an an, cậu còn là người mà đến cả Quan Nhị Gia cũng muốn chém đấy, mệnh cách không bình thường, Bàn gia ta luôn cảm thấy trong chuyện này cậu là một mấu chốt quan trọng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây