Tôi nhún nhún vai, nói: “Cháu nói không thì chú có tin không? Mới đầu cháu cho rằng cái chết của cha cháu là một kiểu hiến tế gì đó, là do một người nào đó ở trong thôn làm, nhưng bây giờ càng biết nhiều thì cháu càng thấy phức tạp. Nhưng càng phức tạp thì cháu càng muốn biết sự thật.”
“Đợi cứu được đại tiểu thư ra, ta sẽ nói với cháu về chuyện này, Diệp Tử, bất kể cháu có coi ta ra sao, ta thừa nhận tổ tiên của Trần gia đã bày bố một vài thứ ở Phục Địa Câu, có thể cháu cũng đã biết rồi, đúng vậy, theo lẽ thường mà nói, hậu chiêu của tổ tiên thường là phúc ấm của con cháu, nhưng ta không muốn g·i·ẫ·m lên vết xe đổ này, đây là lời nói thật lòng của ta, nếu như có thể, sau khi cứu được đại tiểu thư, cả đời này của ta sẽ không bước chân vào Phục Địa Câu nữa, cũng sẽ rút lui khỏi chuyện này.” Trần Đông Phương nói.
“Ừm.” Tôi gật đầu, nói, Trần Đông Phương nói như vậy, tôi vẫn lựa chọn tin ông ấy, thật ra nếu như không phải vì những chuyện gần đây, từ trước đến nay tôi không thích dùng ác ý để phỏng đoán người khác.
__ Sau đó bầu không khí giữa chúng tôi càng trở nên kì lạ và vi diệu hơn, Bàn Tử ăn một trận đòn, nhưng ngược lại anh ấy càng thêm phấn chấn, bởi vì điều này cũng chứng minh rằng những suy đoán của anh ấy là đúng, chí ít là có liên quan đến bí mật kia, nếu không thì Trần Đông Phương sẽ không ra tay với ông ấy. Tôi thấy anh ấy khi thì căng thẳng khi thì chau mày, có vẻ như đang tiếp tục suy diễn, tôi bèn nói với anh ấy: “Đừng nghĩ nữa, Trần Đông Phương đã nói rồi, đợi sau khi đại tiểu thư của nhà người ta được cứu ra thì sẽ nói với tôi về chuyện này, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao.”
“Cậu tin hắn à?” Bàn Tử khịt mũi, nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây