Tôi bất chợt quay đầu, nhìn thấy Trần Đông Phương vừa vỗ tay vừa đi tới, đây lại là có ý gì nữa đây? Ban nãy tôi và Bàn Tử nói chuyện rõ ràng là ông ta đã nghe thấy, ý nghĩa của cái vỗ tay này là vì Bàn Tử đã suy đoán đúng rồi sao? Tôi không hề vì chuyện này mà thích thú, ngược lại ngay lập tức liền trở nên căng thẳng, sợ rằng nếu trong những gì mà Bàn Tử suy đoán ra có điểm nào đúng thật thì Trần Đông Phương sẽ l·à·m ra chuyện gì, tôi từng nhìn thấy thân thủ của ông ta rồi, Bàn Tử tuyệt đối không phải là đối thủ.
Tôi đứng lên, nhẹ nhích nhích chân sang phải, như vậy thì cả người tôi đều chắn trước mặt Bàn Tử, tôi cười rồi nói với Trần Đông Phương: “Chú Đông Phương, chú ra đây à?”
Trần Đông Phương khẽ gật đầu với tôi, sau đó, ông ta vòng qua tôi rồi nói với Bàn Tử: “Xuất sắc.”
Tôi vội nói: “Hai người bọn cháu ở bên đây nói chuyện tầm phào thôi, chú đừng xem là thật.”
Trần Đông Phương nhìn Bàn Tử, rồi nhìn sang tôi, vẻ mặt Bàn Tử ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, dù sao thì ban nãy anh ta cũng mới nói Trần Đông Phương chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Nói xấu sau lưng người khác rồi bị bắt tại trận thì ai mà chịu được chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây