Trần Đông Phương nhìn anh ấy một cái, trực tiếp quay đầu đi, dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ấy, Bàn Tử cười cười với tôi, bộ dạng mà tôi biết rõ, mà bởi vì Bàn Tử đột nhiên hỏi chuyện, nên Trần Đông Phương cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, cuối cùng tôi với Bàn Tử ngồi ở bên ngoài ngôi nhà, còn Trần Đông Phương với Lý Thanh thì ở trong nhà, đây rõ ràng là không ai thèm nhìn mặt ai, mắt không thấy lòng không phiền.
Tôi muốn hỏi một chút về cái người đứng sau Bàn Tử mà Trần Đông Phương hay nhắc đến, thậm chí còn kiêng dè là ai, nhưng còn chưa kịp hỏi, tôi với Bàn Tử bây giờ đã là bạn bè, cũng là chiến hữu, mới đầu tôi nghi ngờ anh ấy nhưng bây giờ thì là tin tưởng, đây thật ra là một kiểu cân bằng, là hai chúng tôi trong chuyện này đều có thân phận là hai thằng ngốc, tôi sợ nếu tôi mà hỏi thật, cho dù Bàn Tử có thật sự nói cho tôi biết, thì Bàn Tử với một thân phận khác cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng và sự ăn ý ngầm giữa chúng tôi.
“Bàn gia, anh cũng đừng gấp, anh biết rõ mấy chuyện này chắc chắn là Trần Đông Phương sẽ không nói mà, anh còn hỏi chi nữa.” Tôi nói.
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thật ra loại người mà tôi coi thường nhất chính là người như Trần Đông Phương, đã làm gái điếm còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, mở mồm ra câu nào câu nấy đều là anh Thiên Hoa, giống như coi cha cậu là anh trai ruột thật ấy, nhưng theo như Bàn gia thấy, kì thực mối quan hệ giữa họ cũng không được như vậy, cha cậu cùng với Trần Đông Phương hắn, sẽ không thân thiết được bao nhiêu so với Đường Nhân Kiệt đâu. Chỉ có điều con người của tên Đường Nhân Kiệt này cũng quá là bỉ ổi đi, nhưng ít ra hắn là một tên tiểu nhân thật, còn hơn cái tên ngụy quân tử Trần Đông Phương này.”
“Anh có thành kiến quá lớn với Trần Đông Phương à?” T·ô·i nhìn Bàn Tử rồi nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây