Sau đó, Trần Đông Phương nói với Lý Thanh: “Cậu vào đây.”
Sau đó ô·n·g ấy nháy mắt với tôi và nói: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Khi ra ngoài, mỗi người châm một điếu thuốc, Trần Đông Phương nói: “Cậu đã thấy tình hình rồi đó, mắt của lão tứ quả thực bị hổ làm bị thương, không biết hổ từ đâu đến. Cậu đừng tò mò, con hổ đó đã chết rồi, người cứu ông ta lúc đó chính là chồn vàng, nên lão già một mắt đã thờ cúng chồn làm thần núi, và đám chồn cũng không ra khỏi núi, chúng cũng rất vui vẻ xem ông ta như người canh giữ, nhiều năm nay, cả cái Phục Địa Câu này có bất cứ động tĩnh gì đám chồn vàng cũng nắm rõ, tất cả nhờ vào ông ta. “
“Chú biết vậy, chú còn bảo vệ ông ta?” Tôi nhìn Trần Đông Phương nói.
“Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ, nếu là đám thú khác tu luyện thành tinh thì cũng thôi, nhưng cứ lại là đám chồn này, cậu cứ hỏi Bàn Tử là sẽ biết. Tên béo này cũng to gan lắm, không phải tôi nói chứ, người đứng sau lưng cậu ta mà biết cậu ta kiếm chuyện với chồn vàng, thể nào cũng sẽ mắng cậu ta.” Trần Đông Phương nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây