Không ngờ vào lúc này Trần Đông Phương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, điều khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là, vừa xuất hiện đã yêu cầu Bàn Tử thả lão già một mắt ra. Bàn Tử cũng sửng sốt, nhưng anh ta không thích người ta dùng giọng điệu ra lệnh với anh ta, nên nheo mắt nói: “Ông kêu tôi thả thì tôi phải thả sao?”
Trần Đông Phương liếc nhìn Bàn Tử, thật ra tôi cũng khá lo lắng cho Bàn Tử, Lý Thanh đứng phía sau rất lợi hại, Trần Đông Phương gần như là boss ẩn, Bàn Tử làm sao có thể là đối thủ của bọn họ? Cũng may Trần Đông Phương không động thủ với Bàn Tử, sau khi nhìn thấy Bàn Tử như vậy, liền nhỏ giọng nói với tôi: “Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì chú Tư vẫn là trưởng bối.”
“Nhưng.” Tôi đang định nói về vụ giết người, nhưng Trần Đông Phương đã mạnh mẽ ngắt lời tôi: “Không có nhưng. Đây là Phục Địa Câu, không phải những nơi khác.”
Thái độ của Trần Đông Phương khiến tôi thấy rất kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy có chút không vui, nhưng thật lòng mà nói, hiện tại tôi không muốn xảy ra xung đột gì với ông ta nên liền nói với Bàn Tử: “Bàn Tử, bỏ xuống đi, ông ta không chạy được đâu.”
Bàn Tử nhìn tôi có chút khó hiểu, nhưng chắc chắn anh ta đã hiểu ý tôi, liền thả lão già một mắt ra, nhưng Bàn Tử cũng không tha cho ông ta, nói là thả, nhưng thật ra là ném ông ta xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây