Lúc này Bàn tử lấy chân đá nhẹ tôi một cái, nháy mắt với tôi biểu thị đừng quá nhiều lời. Tôi hiểu ý anh ta, cũng không nói gì nữa, theo ông Tứ một mắt cùng đi vào một căn phòng khác. Căn phòng này rất lớn nhưng chỉ có một ban thờ và một lư hương, đối diện lư hương là một điện thờ phủ vải đỏ nên không thể nhìn rõ bên trong có gì. Tôi tự nhủ vị thần núi này còn kiêu ngạo đến mức không muốn nhìn thấy người cơ à?
Ông Tứ một mắt chỉ vào hương đặt trên ban thờ nói: “Mỗi người thắp cho thần núi ba nén nhang, sau đó dập đầu. Không cần biết các người có tin hay không, nhưng người trên núi có kiêng kị của người trên núi.”
Bởi Bàn tử vừa ra hiệu cho tôi không được nhiều lời nên tôi cũng nhẫn nhịn không nói gì nữa, cầm hương lên châm vào nến sau đó dập đầu với thần núi. Chiếc nệm ở nhà ông Tứ một mắt cũng khá thú vị, hóa ra là một thân cây, nhìn các vòng sinh trưởng trên thân cây thì cây này đã rất già rồi, tôi không để ý lắm đến điều này, cắm hương vào lư hương rồi đứng sang một bên.
Bàn tử tiến lên cầm hương, lúc này ông Tứ một mắt chợt phất phất tay nói: “Đợi chút để tôi quan sát hương cháy.”
Bàn tử cười: “Thật không nhìn ra đó lão Tứ, còn nhìn hương cháy nữa cơ à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây