Tôi rời khỏi nhà Trần Thanh Sơn, tôi biết nếu nói cứng rắn chút Trần Thanh Sơn chắc chắn sẽ đi cùng, bởi dù sao ông ta cũng là người rất trượng nghĩa, nhưng khi nghĩ đến tình huống hiện tại của ông ta thì tôi cũng không nỡ làm vậy. Nếu nói tìm người dẫn lên núi thì tốt nhất nên tìm những thợ săn lão làng. Trước kia khi tôi còn nhỏ trong thôn có rất nhiều nhà làm nghề thợ săn, vào ngày mùa thì mọi người đi làm đồng, hết vụ mùa thì lên núi hái thuốc hay đi săn bắn cũng là một các để tăng thêm thu nhập. Nhưng cũng vì những năm săn bắt hái lượm bừa bãi này mà đến thỏ hoang gà hoang gần núi đều biến mất, cây cỏ làm thuốc cũng trở nên rất hiếm. Mọi người không dám vào sâu trong rừng bởi người chỗ tôi có truyền tai nhau rằng vách núi hiểm trở chính là địa giới của thần núi, thần núi bảo vệ bình an cho thôn dân nhưng vào sâu trong núi thì đến thần núi cũng không bảo vệ được, đi vào đó thập tử nhất sinh. Trước kia cũng có không ít người vào sâu trong núi nhưng kỳ thực số người trở ra được rất ít. Mấy năm nay có không ít động vật được đưa vào danh sách bảo vệ, bên trên đã phái không ít người tới tận nơi tuyên truyền pháp luật nên nghề săn bắn cũng dần dần biến mất nên lại càng ít người lên núi.
Nếu nói trong thôn ai là người có tay nghề săn bắn tốt nhất thì người đó chắc chắn là lão Tứ. Ông ấy hiện tại vẫn kiên trì với công việc làm thợ săn, cũng là thợ săn toàn thời gian duy nhất trong thôn. Lão Tứ một mắt cũng đã hơn sáu mươi tuổi, theo vai vế chắc tôi phải gọi một tiếng ông Tứ. Ông ta từ khi còn là thanh niên đã là tay săn lão luyện, nghe nói một con mắt hỏng cũng là vì lên núi gặp phải hổ, bị hổ vồ nên hỏng nhưng cái tin này thật giả khó đoán. Cũng vì tin đồn này mà có cả phóng viên đến phỏng vấn ông Tứ, muốn biết có phải núi Phục Ngưu này có hổ. Đ·ư·ơ·n·g nhiên lúc đó ông Tứ trả lời là không có, còn nói con mắt này là do bị bẫy của chính mình hại.
Con mắt bị mù của ông Tứ là khi ông ta còn là thanh niên đã hỏng. Nghe người lớn tuổi trong thôn nói hồi trẻ ông Tứ được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, cũng chính bởi cái tài nghệ săn bắn này. Nhưng sau khi một mắt bị hỏng trên mặt lại thêm vết sẹo lớn khiến cho cả khuôn mặt trở nên rất đáng sợ, các cô gái đều không ai tình nguyện gả cho ông. Trẻ con trong thôn nhìn thấy ông Tứ đều bị dọa cho khóc toáng lên. Sau này ông Tứ một mình dọn ra ngoài thôn sống dưới chân núi Phục Ngưu vẫn lấy săn bắn làm kế mưu sinh. Những năm gần đây ông ta đã không còn săn bắn được như trước, nhưng hình như đã tìm được đường làm ăn mới. Những người giàu có trong thành phố thích tìm cảm giác kích thích khi đi săn, mỗi lần đi đều tìm tới lão Tứ một mắt dẫn đường, bọn họ chỉ đơn giản là muốn tìm c·ả·m giác kích thích chứ mục đích không hẳn là con mồi, nên mỗi lần đều chi tiêu rất hào phóng khiến ông Tứ còn kiếm được nhiều tiền hơn cả việc đi săn trước kia.
Lúc n·h·ỏ tôi có nhìn thấy ông ta mấy lần, sau này ông ta dọn ra ngoài thì không thấy nữa. Hai ngày gần đây có mấy lần gặp bởi ông Tứ sống dưới chân núi. Mỗi năm vào mùa mưa tôi cùng mấy cán bộ thôn cũng tới khuyên ông ta tạm thời dọn ra chỗ khác, bởi mưa lũ khá nguy hiểm dễ sạt lở ở chân núi. Núi Phục Ngưu cũng không phải thắng cảnh gì, địa hình thì gồ ghề, chỉ cần sạt lở xảy ra đất đá lăn xuống thì có chạy cũng không kịp. Qua mấy lần tiếp xúc tôi cảm thấy ông Tứ mắt chột là một người vô cùng cố chấp, không thể nói chuyện được. Mỗi lần tới khuyên là lại bị ông ta mắng chửi xô đẩy rất khó coi.
Sự cố chấp của ông ta tôi cũng không quản, giờ ông ta làm nghề dẫn đường, tôi đưa tiền ông ta phục vụ là được. Buổi sáng ngày thứ hai tôi với Bàn tử chuẩn bị chút đồ dùng, ít lương khô, tìm Trần Thanh Sơn mượn mấy cái đèn chuyên dùng trong mỏ quặng, tiện tay túm luôn con dao chuyên dùng đi rừng dắt vào sau lưng rồi tiến lên núi. Thực ra tôi không hề biết với kiểu trang bị này thì trong mắt những người đi khám phá chuyên nghiệp chỉ là tự tìm đường chết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây