Trần Thanh Sơn sợ đến toát mồ hôi lạnh, từ trong mơ ngồi dậy, rụt rè nói với cô gái: “Có lẽ gần đ·â·y tôi quá mệt mỏi.”
Cô gái này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nằm trong lòng Trần Thanh Sơn, nhìn cô ta rất ngoan hiền, nếu không biết cô gái này chính là thi thể đó, có lẽ Trần Thanh Sơn rất cảm động, nhưng nếu không biết thì cũng không đến nổi không lên được chứ hả?
Ông ta lấy bông tai dưới gối ra, nâng khuôn mặt của cô gái trong tay, lo lắng nói: “Cô thật xinh đẹp, bông tai này tặng cho cô.”
Nói xong ông ta đeo cho cô gái, cô gái liếc nhìn Trần Thanh Sơn, không cười cũng không từ chối, sau khi Trần Thanh Sơn đeo lên tai cô, cô gái liền nhìn Trần Thanh Sơn nói: “Ông đã biết tôi là ai rồi, sau này tôi sẽ không đến tìm ông nữa, coi như bông tai này là quà tôi tặng cho ông nhé.”
Nói xong, cô gái tháo bông tai ném cho Trần Thanh Sơn, mặc quần áo vào rồi biến mất trong nháy mắt, khi cô gái thực sự rời đi Trần Thanh Sơn cảm thấy có chút mất mát, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô gái đã ở bên mình nhiều đêm như vậy, nào ngờ ông ta thực sự có cảm tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây