“Bà lão chồn đó hỏi tôi, tôi nói tôi ở tại Phục Địa Câu bên dưới núi, bà lão đó nói, bà ta và Trần Thiên Phong có giao ước, không giết người nhà họ Trần, nhưng tôi không mời mà đến đi vào địa bàn của bà ta, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó thoát, cho nên cmn để cho con chồn kia cắn tôi một cái, còn nói tôi phải giúp Trần Thạch Đầu hắn, nếu như không giúp, thì sẽ lấy mạng của tôi!” Trần Thanh Sơn nói xong, trực tiếp vén ống tay áo lên một cái, nói: “Diệp Tử, cậu nhìn vết cắn này xem, chú có nói dối không? Cậu xem chỗ này này!”
Tôi nhìn lên trên cánh tay của Trần Thanh Sơn một cái, chỉ thấy một hàng dấu răng, dấu răng quây thành một vòn tròn màu xanh tím, phần thịt đó gần như bị thối rữa.
“Ghê vậy à?!” Tôi nói.
“Răng của con chồn, nó có độc đó!” Trần Thanh Sơn nói. Sau đó ông ấy giận đùng đùng nói: “Nhìn thấy thím cậu rồi chứ? Một người phụ nữ của gia đình, cái đé* gì vậy, ông đây suýt chút nữa là mất cả mạng, bà ấy cứ nhất quyết nói cánh tay tôi là do tiểu yêu tinh nào cắn, tôi nói không sai, đúng là yêu tinh cắn, bà ấy không tin, còn nói là hồ ly tinh, tôi nói không phải hồ ly tinh mà bà ấy còn ầm ĩ với tôi, vết cắn này nhất định là tôi tán tỉnh với cô nào nên cắn ra, có cô nương nào tán tỉnh mà gu mặn thế này không?”
Tôi vốn đang căng thẳng muốn chết, nghe Trần Thanh Sơn nói câu này xong, phụt cười hì hì, tôi lại nhìn vết thương đó, đúng thật là giống như dấu răng của phụ nữ, liền nói: “Ai ya, chuyện này chú nói với cháu thì cháu tin, chứ nói với người khác là bị chồn cắn thì ai mà tin? Thím ghen như vậy cũng là vì yêu chú thôi, đừng vì chuyện này mà cãi nhau với thím.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây