Trần Thanh Sơn thật sự đã uống không ít, bình thường tôi cũng hay uống với ông ấy, đừng thấy thằng cha này trông có vẻ uống giỏi, thật ra cũng chỉ uống được tám lạng thôi, một cân thì chắc chắn không có đâu, mà hôm nay ít nhất thì ông ấy cũng đã uống một cân rưỡi, cho nên vừa khóc lên một cái là tu tu không dứt, tôi rút từng tờ giấy đưa cho ông ấy giống như đang dỗ cô vợ nhỏ đang cảm thấy ấm ức vậy, cũng không nói câu nào, bởi vì theo như tôi thấy, Trần Thanh Sơn khóc được thì có thể giải tỏa những áp lực gần đây cũng là một chuyện tốt.
Trần Thanh Sơn cứ khóc hoài như vậy, khóc được nửa tiếng thì mới nín, sau khi khóc xong ông ấy dường như thải hết rượu ra ngoài qua nước mắt, ông ấy nói với tôi: “Diệp Tử à, buổi tối hôm đó tôi đi theo Trần Thạch Đầu và Trần Đại Khuê, đi ra sau núi, bọn họ lẩn quẩn trong núi rất lâu, tôi muốn làm rõ hai thằng cha này định làm gì, kết quả cuối cùng tôi thấy chúng đi vào một cái hang động, nửa đêm nửa hôm, tôi cho rằng chỉ dựa vào hai thằng này thì chúng không phải là đối thủ của tôi, nên đi vào theo, kết quả hang động này rất sâu, càng đi càng thấy rộng, hơn nữa càng đi vào bên trong tôi có cảm giác nó càng sáng sủa, bên trong có ánh sáng, đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, hơn nữa giọng nói này không phải của Trần Thạch Đầu hay Trần Đại Khuê, tôi bèn núp vào rồi lén nhìn vào bên trong, nhìn qua một cái là thấy ngay, bà mẹ nó Trần Thạch Đầu vậy mà lại đang nói chuyện với một con chồn, con chồn đó thật sự rất lớn, đứng thẳng lên thì cao bằng một người, trang điểm cũng giống như con người, không những mở miệng nói tiếng người, mà còn mặc quần áo của con người nữa, tôi nghe thấy hình như bọn chúng đang nói về đêm trăng tròn gì đó, như kiểu quỷ mở cửa sáu mươi năm một lần, nhưng tôi không nghe được rõ lắm, khi tôi nhìn thấy mấy con chồn mặc quần áo như con người, nói tiếng người đứng ở ngay lối đ·i thì tôi bị dọa teo, tôi cũng muốn đi lắm, nhưng hai chân mềm nhũn ra, cmn chủ yếu là do tò mò! Nên tôi muốn xem thêm nữa!”
Lúc Trần Thanh Sơn nói đến đ·â·y·, gần như lại muốn rơi nước mắt, tôi đang nghe một cách hăng say, liền nói: “Trưởng thôn, đầu tiên là đừng khóc, đợi chút nữa hẵng khóc! Chú nói xong trước cái đã!”
Trần Thanh Sơn cũng không khóc được, ông ấy lại rót một ly rượu rồi uống, tôi vội vàng cản ông ấy lại, sợ lỡ như ông ấy uống xong ly rượu này thì cả người sẽ đổ ập xuống, ông ấy liền hất tay tôi sang một bên, nói: “Ông đây không say! Cậu không để tôi uống thì tôi buồn đấy!”
“Được, chú uống đi.” Tôi nói, bình thường Trần Thanh Sơn không phải là một người yêu rượu như sinh mệnh, bây g·i·ờ ông ấy cũng rất cần rượu để tự gây mê cho bản thân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây