“Chuyện này tôi sẽ không hỏi mẹ tôi đâu, cũng sẽ không lôi người nhà vào.” Tôi nói chắc chắn như đinh đóng cột với Bàn tử. Thật ra ngay từ lúc mẹ tôi nói với tôi chính bà là người nhờ chú Trụ tử khuyên can tôi dừng tay tôi đã biết trong chuyện này mẹ tôi biết ít nhiều. Cũng không có gì lạ ở đây, năm đó khi cảnh sát điều t·r·a cái chết của cha tôi thì người bị hỏi nhiều nhất chính là mẹ tôi, chỉ là lúc đó mẹ tôi nói không biết gì hết khiến cảnh sát cũng phải bỏ cuộc. Lúc đó suy nghĩ của cảnh sát cũng giống như chúng tôi bây giờ, đó là mẹ tôi không thể không biết bất cứ chuyện gì.
Nhưng tôi cũng không hề muốn nói chuyện với mẹ tôi về chuyện này, thứ nhất là vì tôi không muốn mẹ tôi nhớ lại sự mất mát bi thương năm đó. Thứ hai là vì gần đây những việc tôi làm đều giấu Hàn Tuyết, chú Trụ tử xảy ra chuyện khiến tôi không muốn lôi bất cứ người thân nào vào chuyện này, bởi tôi không có khả năng bảo vệ họ.
Bàn tử rất thông minh, tôi có cảm giác trải qua những ngày này cùng nhau khiến đôi bên đều nảy sinh cảm giác hiểu ngầm, tôi vừa nói vậy anh ta đã biết ý tứ, nói: “Như vậy cũng đúng, giờ quỷ hạn hán đã bị diệt, tiếp theo chỉ chờ xem phía Đường Nhân Kiệt sẽ ra chiêu gì, gặp gì đối phó đó vậy.”
Mệt mỏi tới tận nửa đêm, bởi suýt bị Quan Nhị gia chém nên c·ả người tôi đều là mồ hôi lạnh, giờ tuy rằng đã khô rồi nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi chào tạm biệt Bàn tử tôi muốn về nhà tắm một cái. Nhẹ nhàng đi vào phòng Hàn Tuyết, cả người cô ấy nằm cuộn tròn trên giường, ngủ rất sâu. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì Hàn Tuyết đã lên lớp rồi. Tôi nhìn thời gian, đã hơn mười giờ trưa rồi.
Ngủ dậy ăn cơm xong tôi liền liên lạc với Trần Tam Khuê một chút. Giờ vụ quỷ hạn hán đã được xử lý, giờ vấn đề bày ngay ra trước mặt chúng tôi chính là vụ cô gái kia, nhưng bên phía Tam Khuê cũng không có bất kỳ tin tức gì. Cũng đã gần mười ngày rồi nhưng Trần Thạch Đầu cùng đứa con trai cả và thêm cả cô gái kia giống như bốc hơi vậy. Cúp điện thoại của Tam Khuê tôi lại gọi cho Trần Đông Phương, vốn dĩ muốn hỏi ông ta liệu có còn quản chuyện sống chết của đại tiểu thư của ông ta hay không, ai ngờ Trần Đông Phương nói: “Chú đã đến Lạc Dương hai ngày rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây