Quan Nhị Gia vừa vươn tay ra, lá kim phù đó tự động bay đến tay ông ấy, ông ấy nhìn mấy cái, rồi vứt kim phù đó sang cho người kia, hừ lạnh nói: “Nếu như đã có thủ dụ của Trương Thiên Sư, thế thì Quan mỗ sẽ chừa cho hắn một mạng, nhưng phàm dám làm ác ở nhân gian thì chém ngay không tha!”
Quan Nhị Gia nói xong, ông ấy liền quay đầu ngựa lại, hung hăng rời đi.
Trước khi đ·i·, Quan Nhị Gia nói với Bàn Tử: “Quan Mỗ sẽ chém Hạn Bạt cho ngươi!”
Mãi cho đến khi tiếng vó ngựa khuất xa không thấy đâu nữa, cả người tôi mới ngã quỵ trên mặt đất, trong vô thức, cả người tôi từ trên xuống dưới đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, tôi há miệng thở hồng hộc, nhưng tôi cũng không quên chắp tay với người đó, nói: “Đa ta ơn cứu mạng của Thành Hoàng Gia.”
Trên mặt của “Thành Hoàng Gia” này là một chiếc mặt nạ Kinh Kịch, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của ông ấy, nhưng ánh mắt của ông ấy tôi lại thấy có vẻ rất là quen thuộc, chỉ là tôi thử nghĩ xem rốt cuộc mình đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở chỗ nào nhưng trong đầu tôi là một mớ hỗn độn không nghĩ ra được, đợi đến khi ông ấy quay mặt đi, tôi thậm chí còn quên luôn cả ánh mắt ban nãy của ông ấy nữa, còn nghĩ thêm nữa, thì lại là một khoảng trống rỗng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây