“Nói xong rồi?” Bàn Tử cười lạnh nhìn Đường Nhân Kiệt rồi nói.
Đường Nhân Kiệt gật đầu.
“Vậy chúng tôi cáo từ đây.” Bàn Tử đứng lên. Nháy mắt ra hiệu với tôi rồi nói: “Diệp Tử, chúng ta đi thôi.”
Tôi cũng đứng dậy, cùng Bàn Tử đi ra đến cửa, Đường Nhân Kiệt cũng không ngăn lại, ngay vào lúc chúng tôi sắp sửa mở cửa phòng ra, Đường Nhân Kiệt ở bên kia mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ thay mọi người chăm sóc tốt cho Trần Trụ Tử.”
Sau khi tôi nghe thấy câu nói này thì da đầu lập tức tê rần, tôi quay đầu lại nhìn Đường Nhân Kiệt rồi quát: “Con người tiểu nhân bỉ ổi nhà ông!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây