“Thôi cho xin đi, lúc phái sát thủ đến chém, ông có niệm tình mối quan hệ giữa chúng ta không.” Tôi nói. Tôi vừa nói vừa nhìn, thật ra bây giờ nếu như Đường Nhân Kiệt thật sự động thủ, tôi và Bàn Tử chắc chắn không có cửa thắng, hôm đó tôi chỉ là tập kích thành công, thật sự mà đánh với mấy vệ sĩ chuyên nghiệp này thì sức chiến đấu của tôi chỉ có một nửa.
“Đó là hiểu lầm thôi, được rồi, các cậu cút hết ra ngoài đi, không thấy tôi đang nói chuyện với bạn sao?” Đường Nhân Kiệt quát.
Ông ấy nói xong, mấy người vừa mới bước vào phòng kia vậy mà cũng nghe lời đi ra ngoài thật, sau khi bọn họ đi ra, Đường Nhân Kiệt lập tức thay đổi sắc mặt, bây giờ ông ta không còn mỉm cười giả tạo nữa, mà nói một cách trịnh trọng đàng hoàng: “Tôi thừa nhận sát thủ lần trước là tôi phái đến, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, hai người các người hẳn cũng biết rõ, chuyện mà Lưu Lão bảo tôi làm, tôi không thể không làm.”
“Lưu Lão ở trước mặt cậu cũng đã gánh hết tội cho hắn thôi, chuyện gì cũng có thể quăng lên người Lưu Lão.” Bàn Tử cười lạnh, nói.
“Bàn Tử, tôi biết bây giờ có nói gì thì các người cũng không tin, như vầy đi, ở đây không phải là nơi để nói chuyện, hai người yên tâm, cho dù tôi có ngu đến mấy cũng sẽ không đến bệnh viện để giết người giữa thanh thiên bạch nhật được, Hạnh Hoa Lâu lần trước, chúng ta nói chuyện rõ hơn.” Đường Nhân Kiệt nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây