Ở nông thôn, cho dù là tang sự hay hỉ sự thì đều sẽ có một người chủ trì, bình thường sẽ do một người khá là có uy vọng trong gia tộc đứng ra để đảm trách, trước đây những chuyện này đều do ông Ba làm, lần này thì do Trần Cửu Gia trong thôn đến đảm nhiệm, ông Chín là người xếp thứ chín theo vai vế trong nhà của ông Ba, cũng là người nhỏ tuổi nhất, năm nay cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi, sau khi quan tài rơi xuống đất thì mọi người cũng râm ran một trận, ông Chín đứng ra rải một xấp tiền giấy rồi nói: “Hôm nay chôn cất, không kiêng kị gì hết, mau mau đổi sợi dây thừng khác rồi khởi quan đi.”
Sợi dây thừng lớn như vậy thật ra không hề dễ kiếm chút nào, đợi đến khi mọi người tìm được sợi dây thừng đến rồi một lần nữa quấn quanh quan tài, bầu trời vốn dĩ trong xanh nắng đẹp, chớp mắt đã biến thành mây đen vần vũ, sau đó còn có tiếng sấm ầm ầm, cơ bản là không cho người ta thời gian để kịp phản ứng, mưa như trút cứ vậy mà ào ào đổ xuống.
“Người già, phụ nữ và trẻ em quay vào nhà tránh mưa đi, đàn ông thì đi tiếp, mau mau hạ quan, đừng để mất thời gian làm trễ giờ anh Ba lên đường, khởi quan!” Sau khi ông Chín trưng cầu ý kiến của Trần Đông Phương xong thì nói.
Đầu tiên là dây thừng đứt, sau đó thì thời tiết thay đổi đột ngột, cái dự cảm không lành kia của tôi ngày càng trở nên mãnh liệt, tôi vốn dĩ đi phía sau đoàn đưa tang, lúc này khi mà khởi quan thì tôi lại đi lên phía trước với Trần Đông Phương, nói thì thầm: “Chú Đông Phương, có gì sai sai á, chuyện này là sao đây chú?”
Vẻ mặt của Trần Đông Phương cũng rất khó coi, chú ấy lắc đầu rồi ngẩng mặt lên nhìn trời, cơn mưa lớn lập tức khiến cặp kính của chú ấy ướt nhẹp, chú ấy lắc đầu rồi nói: “Không biết, chưa từng nghe thấy có tình huống gì thế này, đi thôi. Sau khi con người ta chết đi, chỉ cần xây mộ lên thì chẳng còn chuyện gì nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây