Tôi và Trần Đông Phương cùng đi đóng nắp quan tài cho ông Ba, bên trong quan tài chỉ đặt mấy bộ đồ thường ngày của ông Ba, sau khi phụ xong công việc này tôi mới trở về nhà, lúc về đến nhà thì Hàn Tuyết đã đi ngủ rồi, tôi cũng không thể làm phiền cô ấy, mà nằm một mình trên sô-pha, trong suốt khoảng một thời gian dài từ trước đến nay, tôi chưa từng có cảm giác sợ hãi đến như vậy, người đứng đầu gia tộc họ Trần, sống thì bảo vệ bia đầu rồng, thi thể sau khi chết còn bị mấy người giấy đó kéo đi. Điều này có nghĩa là sau khi chết cũng không được tha.
Tôi hút thuốc hết điếu này sang điếu khác, trong đầu toàn là câu nói của Trần Đông Phương: “Chỉ cần bị cuốn vào trong chuyện này thì không một ai có thể thoát thân, cũng không một ai có kết cục tốt đẹp, đây chính là số mệnh.”
Câu nói này thậm chí còn khiến tôi cảm thấy lạnh buốt đến mức nghẹt thở hơn là mấy người giấy kia nữa.
Ông Ba bị chết treo, chú Trụ Tử thì bị thiêu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, còn vào hai mươi ba năm trước, cha tôi bị lột da mà chết, mấy đời tổ tiên của người đứng đầu dòng họ Trần sau khi chết thi thể đều bị kéo đi, mấy người này gần như đều kiểm chứng cho câu nói của Trần Đông Phương, không thể có kết cục tốt đẹp, cho dù có chết cũng không được yên thân.
Tôi không ngừng suy nghĩ, nghĩ xem có đáng không, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như anh trai tôi không quay lại, tôi vẫn ở Phục Địa Câu làm cán bộ thôn, ngày tháng trôi qua tuy nhạt nhẽo nhưng cũng bình yên, sau khi anh trai tôi quay về, cả chặng đường này tuy mạo hiểm giật gân, nhưng lại khiến cuộc sống của tôi trở nên phong phú hơn. Đồng thời cũng khiến tôi rơi vào trong vòng xoáy này, rốt cuộc có đáng hay không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây