Lúc tôi đang còn tính luồn tay vào để làm động tác tiếp theo, Hàn Tuyết vốn đã mê mẩn cả người lại đẩy tôi ra một cái, cô ấy đẩy tôi ra một cách rất dứt khoát, nói: “Bây giờ vẫn chưa được!”
Sau đó dọa người tôi tỉnh từ trong trạng thái đó.
Hàn Tuyết cúi thấp đầu, bộ dạng giống như một đứa trẻ mắc lỗi nói với tôi: “Diệp Tử, em biết mấy đôi yêu nhau hiện nay đều như vậy, nhưng bây giờ thật sự không được.”
Bộ dạng này của cô ấy khiến tôi thấy đau lòng vô cùng, tôi vươn tới kéo cô ấy ôm vào lòng, tựa cằm vào trên đỉnh đầu cô ấy, tôi ngửi thấy rõ mùi hương dầu gội đầu trên tóc cô ấy, nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không trách em. Nói thật lòng, em có thể nhìn trúng anh, đó đã là phúc phần cả đời này của anh rồi.”
Chính vào lúc này, điện thoại của tôi đột ngột reo lên, dọa hai chúng tôi giật nảy mình, nói thật một cú điện thoại gọi đến đúng ngay lúc này thật là một cảnh tượng đáng xấu hổ, còn vốn định vứt điện thoại sang một bên, ai ngờ nhìn thấy số điện thoại hiển thị, đó vậy mà là Trần Đông Phương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây