Chúng tôi cùng nhau quay lại thôn, hình như sau khi tôi chuyển lời với Trần Đông Phương câu nói của anh trai, tuy biểu cảm trên mặt của Trần Đông Phương đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng cả người chú ấy sau đó dường như trở nên rất kì lạ, thậm chí còn có vẻ cố tình xa lánh tôi nữa, đến khi quay lại nhà của Trần Đông Phương, chú ấy tiếp tục đi chào hỏi những người sang nhà chú để giúp đỡ, trước mặt những người nhà họ Trần, thật ra tôi vẫn là một người khác họ, tuy đã là xã hội hiện đại như bây giờ, nhưng thiên kiến bè phái của người trong thôn vẫn còn rất nhiều, một mình tôi ở bên đây cũng thật ngượng ngùng, cộng với việc đã rất lâu rồi tôi chưa được gặp Tuyết Nhi của tôi, nên tôi lén lén một mình quay về nhà.
Về đến nhà, Hàn Tuyết đang ở trong sân, vừa nhìn thấy tôi đi tới, tiểu nha đầu vẫn luôn cẩn thận dè dặt này trực tiếp xông về phía tôi rồi ôm lấy ngang hông tôi, mẹ tôi ở bên cạnh nhìn một cái, lén mỉm cười rồi đi vào trong bếp.
“Hôm nay bị làm sao thế? Mẹ anh đang ở đó kìa, không thấy xấu hổ nữa à?” Tôi ôm lấy cô ấy, nói.
“Em đã xem video trong vòng bạn bè có quay trúng anh rồi, sau này anh không được đánh nhau với người ta nữa!” Hàn Tuyết ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi rồi nói.
“Cũng có phải là anh đánh nhau đâu, là tăng sĩ mù đánh mà, không, là Lý Thanh.” Tôi nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây