Thật ra trong thôn có không ít người đang nói đến chuyện Trần Đông Phương không khóc, nói cha mình đã chết rồi, thế mà con người này vẻ mặt cứ bình bình thản thản, số người ăn không ngồi rồi lo chuyện bao đồng trong thôn thật ra cũng hơi nhiều, nhưng cũng có một câu gọi là lời dèm pha thật đáng sợ, vào lúc này nếu như Trần Đông Phương còn rời khỏi đây nữa, khó tránh được việc người ta càng nói xấu sau lưng thêm.
“Không sao, đi thôi.” Trần Đông Phương mỉm cười.
Nếu như Trần Đông Phương đã yêu cầu như vậy, tôi cũng chỉ còn cách làm theo, nhưng bây giờ Trần Thanh Sơn đã đến đây để chào hỏi mọi người bên này, tôi tin cũng sẽ không xảy ra chuyện gì bát nháo, tôi cùng với Trần Đông Phương và Lý Thanh đi đến nhà của anh trai tôi. Lúc vào đến nhà của anh trai, anh trai tôi vẫn đang tưới cây, nhìn thấy chúng tôi bước vào, trong mắt anh trai lộ ra một tia sáng lấp lánh, nhưng tia sáng này lập tức vụt tắt.
Tôi còn chưa kịp giới thiệu, Trần Đông Phương đã bước lên phía trước, nói: “Tôi là Trần Đông Phương, cậu không biết tôi, nhưng tôi thân với lão Tôn lắm, nếu cậu gặp lại ông ấy, nói với ông ấy Trần Đông Phương ở trên Thượng Hải muốn nhờ cậu hỏi ông ấy dùm, khi nào ông mới trả lại tôi bình Bích Loa Xuân thượng hạng.”
“Ông muốn tìm ông ấy để uống trà?” Anh trai tôi nhìn Trần Đông Phương một cái rồi hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây