Cuối cùng Tiểu Vương bình luận chắc nịch về Lý Thanh đó là tăng sĩ mù ngoài đời thực còn giỏi hơn nhiều so với chơi game. Sau khi nhận được điện thoại từ Tiểu Vương, Lý Thanh chắc đã biết sự thật mình chơi game rất gà đã bị bại lộ, nên cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, tôi vừa mới tắt máy xong, Trần Đông Phương liền đi về phía tôi, nói: “Tôi tin Đường Nhân Kiệt không dám ra tay với Trần Trụ Tử nữa đâu, một mình Bàn Tử canh giữ ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Chắc chắn Bàn Tử nghe được câu nói này, anh ta đứng dậy, đến trước mặt Trần Đông Phương, hình như Bàn Tử cũng cảm thấy có chút gò bó, cuối cùng thì anh ta cũng trở nên hăng hái mà trước giờ chưa từng thấy, nhưng anh ta vẫn nói: “Không sao, có Bàn Tử tôi ở đây, mấy người yên tâm, nếu bận công chuyện gì thì cứ đi làm đi.”
“Vậy thì tốt, Diệp Tử, cậu đi đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến, nhận thi thể của ông Ba lại, đem về Phục Địa Câu, chắc ngày mai tôi phải trở về Thượng Hải.” Trần Đông Phương nói.
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, anh ta cười lại với tôi, bây giờ để một mình Bàn Tử ở đây trông nom chú Trụ Tử thật ra tôi thấy áy náy lắm, điều này khiến tôi cảm thấy mình là một tên tiểu nhân nịnh hót, ôm chân nấp bóng, thấy Trần Đông Phương lợi hại thì bèn bám rịt ở bên cạnh chú ấy, thật ra anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, cũng không biết tại sao Trần Đông Phương lo chuyện này thì lại phải dẫn tôi theo.
“Đi đi, thật sự không sao đâu.” Bàn Tử nói với tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây