“Cậu không biết năm đó cha cậu Diệp Thiên Hoa lợi hại thế nào đâu, mười Trần Thạch Đầu cũng không giết nổi Diệp Thiên Hoa cha cậu.” Trần Đông Phương nói.
“Cha cháu rất lợi hại sao?” Tôi nhìn Trần Đông Phương hỏi, ở cả cái thôn Phục Địa Câu này, ấn tượng của mọi người về cha tôi đều chỉ là một người không thích nói chuyện lắm, nhưng ngoại hình của cha tôi, sau khi anh trai tôi trở về, người trong thôn nói cơ bản là giống như y như đúc với anh trai tôi.
“Năm đó ở trong quân đội, biệt danh của cha cậu là Hà Nam Vương.” Trần Đông Phương nói xong, ánh mắt càng trở nên xa xăm hơn, hình như chú ấy không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện, bèn vỗ vỗ lên vai tôi rồi nói: “Đi thôi, quay về nào. À phải rồi, còn một chuyện này nữa, cái tên Bàn Tử ở bên cạnh cậu đấy, tôi đã âm thầm điều tra về thân phận của cậu ta rồi, tôi vốn cho rằng cậu ta là gián điệp được Đường Nhân Kiệt cử đến bên cạnh để tiếp cận cậu, nhưng rõ ràng là không phải, nhưng lúc tôi điều tra sâu hơn về cái cậu Bàn Tử này thì lại bị ngăn cản, bối cảnh của thằng cha này cũng thần bí lắm đấy, ngoài mặt thì là một đệ tử ngoại môn của Tử Phủ Sơn, nhưng sâu bên trong là gì thì không tra ra được.”
Đây cũng là lần đầu tiên có người kể với tôi chi tiết về thân phận của Bàn Tử như vậy, mỗi một câu mà Trần Đông Phương nói với tôi đều khiến tôi chấn động, dựa vào năng lực của Trần Đông Phương mà cũng không tra ra được bối cảnh của Bàn Tử, vậy thì chắc chắn còn có một thân phận khác, tôi liền hỏi: “Vậy cháu còn có thể tin anh ta không?”
“Không sao. Đại khái tôi có một suy đoán, đoán chừng chắc chắn tám chín phần mười, nhưng vẫn cần phải xác nhận lại, nếu đúng thật là như vậy, thế thì có thể tin. Sau khi tôi điều tra rõ ràng thì sẽ cho cậu biết tin tức, trước lúc đó cậu tự phải biết chừng mực.” Trần Đông Phương nói, nói xong thì dẫn tôi cùng quay lại chỗ phòng bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây