“66666.” Tiểu Vương giơ ngón cái lên cho Lý Thanh.
“Cái quái gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi Tiểu Vương, nhưng đại khái cũng biết hai người này hình như là fan của game. Nhưng Tiểu Vương thì tôi có thể hiểu cậu ta mê game, dù gì thì lúc tôi học đại học bạn cùng phòng của tôi cũng nghiện game cực độ. Lý do tại sao tôi không chạm vào những thứ này là vì tôi không có máy tính và không lên mạng. Thứ hai là tôi thực sự không có mê game lắm. Nhưng người lợi hại như Lý Thanh thực sự lại là một kẻ nghiện game, đây là lý do tại sao tôi cảm thấy thực sự không thể tin được. Giống như bây giờ bạn nói với tôi rằng anh trai tôi Tôn Trọng Mưu cũng là một người thích chơi Liên Minh Huyền Thoại, có chết tôi cũng không tin điều đó.
“Diệp Tử, cậu out rồi. Cú đá xoáy là chiêu cuối đặc trưng của Lý Thanh, R flash là một chiêu thức rất hay, hôm nào tôi dẫn cậu đi chơi là sẽ biết.” Tiểu Vương nói.
Ngay lúc tôi đang nói chuyện này với Tiểu Vương, Trần Đông Phương đã đứng dậy, vẻ mặt rất bình tĩnh, người của ông ta vừa đánh người của Đường Nhân Kiệt nằm la liệt khắp sàn, sự bình tĩnh của ông ta cũng giống như anh trai tôi, điểm khác biệt là anh trai có khí chất lạnh lùng bẩm sinh, còn Trần Đông Phương lại có khí chất điềm tĩnh với hàng triệu thứ đang mưu tính trong lồng ngực.
“So với những gì tôi nghĩ, cậu đã tốn hơn mười giây.” Trần Đông Phương hất tàn thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất, tôi nhìn sang mới phát hiện điếu thuốc chỉ cháy một nửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây