“Không muộn, tất cả đều chưa muộn!” Tôi đẩy tay chú ấy ra đứng dậy móc điện thoại trong túi ra gọi cho anh trai. Đầu bên kia nhấc máy xong tôi dường như khóc gầm lên với anh trai: “Tôn Trọng Mưu, em không cần biết anh có cách gì, không cần biết anh tính toán như thế nào, chú Trụ tử không được chết! Nếu anh còn coi em là em trai anh thì hãy cứu chú ấy.”
Nói xong, tôi không để anh trai kịp phản ứng liền lập tức cúp máy.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên sợ hãi tới vậy. Rõ ràng chú Trụ tử đang ngồi trước mắt, nhưng cái cảm giác ngay lúc vừa mới nhìn thấy chú ấy tự làm ảnh thờ cho mình tôi lại có cảm giác mãnh liệt chân thực tới vậy
Những sự kiện trong quá khứ hiện rõ trong tâm trí tôi.
Sao tôi có thể để cái người mà trong cả tuổi thơ của tôi đóng vai như người cha chết đi được chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây