“Bàn Tử đây mới gọi là đạo thuận theo tự nhiên, muốn làm gì thì làm đó không bị ràng buộc, thái độ cứ phải đi ngược lại bản tính để làm cũng chẳng sao, cái đấy gọi là Nhị Khuyết.” Bàn Tử nói.
Bàn Tử vừa nói dứt lời, tôi bèn nghe thấy đằng sau lưng có tiếng dập đầu, quay đầu lại nhìn, Trần Nhị Cẩu ở phía sau đã quỳ hướng về bóng lưng của chúng tôi, ra sức dập đầu xuống đất.
Hắn ta bây giờ, cùng với lúc nãy hắn diễu võ dương oai quả thật như hai người hoàn toàn khác biệt.
Bàn Tử không thèm quay đầu lại, nói: “Người anh em Vua Trộm, đã thấy chưa? Bàn Gia tôi nói không sai chứ? Người mà miệng mồm càng hung dữ thì cmn càng không có cốt cách, người hung tàn thật sự thì làm gì nói nhiều lời thừa thãi như vậy? Về điểm này thì cậu nên học hỏi Diệp Kế Hoan cùng tên cùng họ với cậu đi, anh Diệp xã hội của tôi, người dữ không nói nhiều lời.”
“Thôi được rồi mà, người ta cũng đã quỳ rồi, mau mau giải bùa đi.” Tôi nói, câu nói của Bàn Tử khiến tôi bất giác nghĩ đến người anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi, chẳng phải anh ấy là một người dung dữ không nói nhiều lời điển hình đó sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây