Sau khi dán bùa xong, Bàn Tử thở hắt ra một hơi, chỉ thấy hai con mắt rồng bị chảy máu sau khi được dán hai lá bùa này lên, thì không còn chảy máu nữa, lúc này mấy thôn dân nhìn Bàn Tử cũng không dám thở mạnh, có lẽ họ không đồng ý chuyện Bàn Tử làm trò gì đó gian lận trên tấm bia đầu rồng của Trần gia, nhưng tấm gương Trần Nhị Cẩu bày ra trước mắt nên còn ai dám nói gì?
Bàn Tử làm xong tất cả những chuyện này, biểu cảm trên mặt vẫn chưa hề thả lỏng, tôi và Trần Thanh Sơn đi qua đó, cũng không dám thở mạnh vì sợ lại xảy ra chuyện, sau khi đợi một lúc, Bàn Tử nói với Trần Thanh Sơn: “Trưởng thôn, gọi mấy người khiêng đầu rồng này vào trong lại đi, chôn lại cho kĩ.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao thế?” Trần Thanh Sơn hỏi, hôm nay xảy ra một chuỗi sự việc liên hoàn, tôi cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Trần Thanh Sơn rất căng thẳng.
Bàn Tử lắc đầu, nói: “Không biết, khi nãy Tôn Trọng Mưu chỉ nói với tôi bốn chữ Nhất diệp chướng mục, Bàn Gia tôi cũng không biết Nhất Diệp Chướng Mục này của cậu ta rốt cuộc là có ý gì, nhưng tình hình cấp bách nên tôi chỉ có thể dùng máu của mình vẽ bùa trấn tà rồi dán lên, không ngờ lại có tác dụng.”
“Nhất diệp chướng mục?” Tôi nhắc lại, thì ra anh trai nói điện thoại chỉ vỏn vẹn hai giây là bốn chữ này, tôi nhẩm đi nhẩm lại từ này mấy lần, cảm thấy trong tình huống cấp bách Bàn Tử lựa chọn che mắt bia đầu rồng này lại cũng dễ hiểu, dù sao nó cũng có nghĩa là che mắt lại mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây