Những lời này khiến tiểu Vương run lên lập tức đứng dậy nói: “Câu chuyện này mà viết thành chuyện kinh dị thì tuyệt đối bán chạy. Tôi không nghe nữa, từ bé tôi đã sợ những chuyện như này, đến giờ tôi vẫn không dám xem phim kinh dị, còn nghe nữa tối ngủ chắc chắn sẽ mơ ác mộng. Tôi đã hiểu sự tình rồi, nhưng cũng cần nói rõ với mọi người, chúng tôi chỉ xử lý nếu là án mưu sát chứ quỷ giết người chúng tôi thực sự không quản được. Đợi có kết quả của pháp y nếu không có bất kỳ dấu vết gì chứng tỏ bị mưu sát các anh vẫn nên tìm thầy pháp như anh ta từ tà đi.”
Viên cảnh sát này chịu nhẫn nại nghe chúng tôi nói nhiều như thế đã là tốt lắm rồi. Anh ta nói cũng không sai, tôi liền đứng dậy bắt tay anh ta nói: “Phiền phức cho anh rồi.”
“Đây là việc nên làm, nhưng cũng không ngoa khi tên anh là Diệp Kế Hoan, gan cũng lớn lắm. Nếu là tôi tôi sớm đã chạy mất dép rồi.” Đồng chí cảnh sát tiểu Vương nhìn tôi cười.
Lúc chúng tôi đến hiện trường những lời chúng tôi nói với tiểu Vương cũng không phải không có tác dụng. Cảnh sát rất nhanh đã vào phòng ký túc của Hàn Tuyết thấy cái bia đá đầu rồng dưới hố sâu. Tiểu Vương hỏi nhỏ tôi: “Có cần tiếp tục đào lên xem đứa trẻ đã chết đó được mang đi chưa không?”
Bia đá đầu rồng vẫn ở đó, nhưng lại có một hố sâu, chứng tỏ rõ ràng có “người” đã tới mang đứa trẻ đi, nhưng để làm rõ ràng mọi chuyện một chút cũng tốt. Tôi gật đầu nói: “Được, đào lên kiểm tra cũng tốt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây