“Ừm.” Miệng thì ừm một tiếng, giọng điệu có hơi thấp, Bảo Nhi hình như biết được vài chuyện gì đó.
“Anh, chị Lạc Nhi trong trò chơi ngày nào cũng tập luyện dị năng. Em có thể nào lên giường, có hơi khó chịu.” Nói tới đây thì mắt của Bảo Nhi nhìn về phía chiếc giường, cái miệng đáng yêu trề ra.
Sở U lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Bảo Nhi đã nói ra lời này, lại càng không thích đáng.
Thế là hắn gật đầu, cũng không nói gì, mà thay vào đó là sờ đầu của Bảo Nhi.
Bảo Nhi lúc này mới leo lên chiếc giường lớn, con bé mặc đồ ngủ, dựa vào người của Sở U.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây