Hai ngày sau, Linh mới tỉnh lại. Lúc này, quân đội của Thần Sư Hoàng đã trắng trợn lùng bắt người ở xung quanh, hiển nhiên mật thất đã không còn thích hợp để ẩn náu, hai người cũng không dừng lại, thu thập đồ đạc xong liền rời khỏi căn mật thất này.
Mật thất đi thông với sơn đạo, cửa ra ở lưng chừng núi. Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo ùa vào sơn cốc, hai người đứng ở cửa sơn động, nhìn bờ sông phía xa xa, thật lâu không nói. . .
Trong tầm mắt, cách đó không xa, bờ sông quen thuộc kia chính là nơi hạ lạc của Lưu Thuỷ trấn. Thường ngày, lúc này trấn trên đã đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm. Nhưng bây giờ, hết thảy đều đen thùi lùi, trấn nhỏ ấm áp năm xưa lúc này đã hóa thành một bãi phế tích. . .
Thiếu nữ nhìn làng quê, nói: “Ta muốn đi gặp cha lần cuối. . .”
“Linh nhi, này không thích hợp...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây