Trên biển.
Lệ Diệu Xuyên bởi vì mất máu quá nhiều nên lạnh cả người, nhưng anh sợ nhiệt độ cơ thể Hạ Tiểu Khê quá thấp, cho nên vẫn dùng cơ thể mình truyền hơi ấm cho cô.
Nơi này là đại dương mênh mông, bọn họ không tìm thấy bất kỳ công cụ cứu hộ nào, cơ hội sống còn duy nhất, có lẽ chính là một lần nữa bơi về tàu biển chở khách kia, nhưng việc này quá mạo hiểm, một lần nữa trở về, ở một mức độ nào đó tương đương với chịu chết.
Với lại, thể lực của Lệ Diệu Xuyên đã tiêu hao, hô hấp cũng yếu ớt chứ đừng nói là một lần nữa bơi về, cố định Hạ Tiểu Khê bên cạnh anh, không cho cô bị sóng cuốn đi đã hao hết sức lực của anh.
“Lệ Diệu Xuyên.” Cô gọi tên anh: “Nếu như anh muốn ngủ, anh nhất định phải gọi em một tiếng, em sẽ hát cho anh, kể chuyện xưa cho anh, sau đó bầu bạn cùng anh trong mơ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây