Cách đó không xa, Mộ Tinh Hàn bị trói trên ghế, cũng liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng trên người bị trói quá chặt, hai mắt anh ta sắp phun ra lửa: “Giai Kỳ! Giai Kỳ em sao vậy! Lệ Tử Hạo, mày thả tao ra! Mau thả tao ra!”
Cụm từ ‘thất hồn lạc phách’ cũng không đủ để hình dung sự run rẩy và tuyệt vọng của Mộ Giai Kỳ vào lúc này, cô khóc lóc, gào thét, cô giơ kéo, nhào tới lần nữa, nhưng lần này không may mắn như lần trước.
Lệ Tử Hạo vươn tay bóp cổ cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Cổ họng Mộ Giai Kỳ đau nhức, khuôn mặt đỏ bừng lên, không khí xung quanh nháy mắt biến mất gần như không còn.
Cô giãy dụa, dùng chân liều mạng đạp hắn, đá hắn, mà hắn càng căm tức, ném cô ra lan can thuyền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây