Càng nhiều người chết, cảm giác áy náy và mặc cảm tội lỗi của bọn họ càng thêm nồng đậm.
Hạ Tiểu Khê đưa ra phương án âm thầm thu hồi, đã là ân tình lớn nhất với bọn họ rồi.
Sau khi Trần Khả Ưu, Trần Khả Minh rời đi, Hạ Tiểu Khê bấm gọi số điện thoại di động mà cô không muốn gọi nhất, gọi cho người phụ nữ mấy tiếng trước vẫn còn làm ầm ỹ ở phủ Tổng thống, còn đạp cô một cước vào bụng nữa!
“Alo, là tôi!”
Giọng nói của Hạ Tiểu Khê rất dễ nhận ra, Cố Tuyết Vi vừa nghe thấy đã biết là cô, cơn tức giận buổi sáng của cô ta còn chưa tiêu tan, bây giờ thấy cô tìm tới cửa trước, cô ta châm chọc đáp lại: “Tôi còn tưởng là con chó nào sủa, thì ra là con chó mẹ động đực bên cạnh Tổng thống!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây