“Lệ Diệu Xuyên, buổi sáng em đã nói với anh rất rõ ràng, chúng ta không thích hợp, cho nên, anh bỏ qua cho em có được không?”
Trên ghế sa lon, gương mặt Lệ Diệu Xuyên căng thẳng, u lãnh nhìn cô: “Nếu như em ở bên cạnh anh bị ủy khuất gì có thể nói với anh, vì em, cái gì anh cũng có thể nhân nhượng, cho dù là kẻ địch với toàn thế giới anh cũng sẽ che chở em, nhưng anh không cho phép, em luôn treo những từ như chia tay, rời đi bên miệng, giữa chúng ta, không có sinh ly, chỉ có tử biệt.”
Câu nói sau cùng mạnh mẽ như đinh đóng cột, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.
Ngón tay Hạ Tiểu Khê gõ lên sa lon, hồi tưởng những hình ảnh sau khi Lệ Diệu Xuyên và cô quen nhau, cô cảm thấy đời này mình thật gặp một người bạn trai để cho người ta kính phục, không nói đến quyền thế chức vụ ngập trời, lúc yêu nhau với cô, tuy anh cũng có lúc ngạo kiều, nhưng mà đại đa số tình huống anh luôn là dung túng cô, nhường nhịn cô vô điều kiện, cho dù cô lại làm chuyện vô pháp vô thiên như thế nào đi nữa chỉ cần làm nũng với anh, lời quở trách của anh lập tức sẽ biến thành lời nói ôn nhu, phương thức trừng phạt của anh với cô, vĩnh viễn cũng chỉ có một, đó là cưng chiều, cưng chiều vô điều kiện.
Bạn trai ưu tú như vậy, đương nhiên cô không nỡ buông tay, nhưng mà giữa bọn họ lại có thân phận cách xa, là khe rãnh mà cô vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được, bây giờ yêu sâu cỡ nào, đi đến lúc chính thứa chia xa, sẽ đau lòng bấy nhiêu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây