Hầu kết khẽ chuyển động lên xuống, giọng nói cũng từ tính mị hoặc thêm mấy phần: “Muốn làm sao? Hửm?”
Khương Trà Trà xấu hổ giậm chân: “Anh có thể đừng nghĩ đến mấy chuyện xấu xa đó được không vậy, tôi chỉ đơn thuần hỏi vậy xem chỗ mà anh mua cái kia ở đâu mà thôi, bởi vì tôi cảm thấy, cảm thấy… chất lượng của thứ kia hình như không được tốt lắm.”
Thật sự không phải không tốt bình thường thôi đâu, còn rò ra nữa đấy.
Thế mà Trì Mặc Đình lại chọn cách lý giải thành ý tứ ma anh muốn: “Đúng vậy, quả thật không được tốt cho lắm. Nếu như không có những thứ kia, độ ăn ý của chúng ta sẽ còn cao hơn.”
Trì Mặc Đình liên tưởng đến đêm đó, lần cuối cùng buông thả anh đã không dùng bảo hộ, không có thứ kia trói buộc, mỗi mọt mạch máu ở tận cùng nơi sâu nhất cũng không kìm được mà lớn hơn, cực đại tê dại, cái cảm giác kia, khiến anh nhớ thương, muốn ngừng mà không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây