Nhiệm vụ trong miệng cô chính là mệnh lệnh Lệ Diệu Xuyên đưa ra, là phúc lợi ngọt ngào bảo cô đi quyến rũ Giang Ngộ Bạch.
Từ ‘oppa’ ngọt xớt của cô như lan vào tận xương cốt anh, con ngươi anh hơi trầm xuống, cô nàng đáng chết này, vì muốn gặp tên đàn ông kia mà mới gọi anh đầy ngọt ngào như thế sao!
Đây là đang khiêu khích mị lực cá nhân của anh không chút giấu diếm chút nào sao?!
“Lệ thiếu, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh bảo tôi đi quyến rũ Giang Ngộ Bạch rốt cuộc là muốn làm gì?”
Đầu ngón tay thon dài của Lệ Diệu Xuyên khẽ gõ nhẹ lên nước sơn màu đen trên mặt bàn.
“Nghĩ biện pháp để anh ta dẫn cô đi gặp ông nội anh ta.”
“Lệ thiếu, anh không phải là…” Cô nhìn anh đầy kinh ngạc, trong đôi ngươi đen nhánh lúng liếng toát lên ánh sáng.
“Không phải cái gì?”
“Không phải là con riêng của Giang gia sao!”
Cho nên mới phải lén lén lút lút mang theo cô đến phủ Thị trưởng tìm phụ thân của thị trưởng…
Lệ Diệu Xuyên tức giận nhìn cô đầy khinh thường: “Trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy, sao không cố gắng đi tranh Nobel văn học luôn đi?!”
“…”
Hạ Tiểu Khê nhân dịp anh trợn trắng mắt, lại len lén nhìn bức ảnh chụp chung của cô và nam thần, sau đó mới lưu luyến khép chiếc laptop lại.
“Này, ngày mai tôi muốn đến chỗ hẹn, không ở thư phòng trau dồi cảm thụ kiến thức với anh nữa, đi ngủ trước đây.” Chân cô vừa mới nhấc lên, cổ áo đã bị Lệ Diệu Xuyên túm lấy.
“Cô không cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì rồi sao?”
Hơi thở ấm áp phiêu tán trên vai Hạ Tiểu Khê.
“À, thật xin lỗi, quên mất không tắt laptop cho anh.”
Hạ Tiểu Khê cầm lấy laptop, sau đó nhanh chóng tắt nó đi. Ánh sáng yếu ớt trên màn hình laptop nhanh chóng biến mất.
“OK, tắt rồi!”
Phát huy mạnh mẽ phẩm chất tốt đẹp của quốc gia, cô cần phải làm một bảo bảo biết tiết kiệm điện!
“Còn gì nữa không?”
Ánh mắt đoạt hồn của anh vẫn không rời khuôn mặt cô, như muốn đốt ra một khe hở trên khuôn mặt cô vậy.
Hạ Tiểu Khê nhìn lên trần nhà, lại quay sang phía bàn sách, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt vô cùng đẹp của Lệ Diệu Xuyên trong bóng đêm.
Rồi sau đó, mơ mơ màng màng lắc đầu.
“Thật sự không có?”
“Ừm!” Cô dùng sức gật đầu.
Mí mắt anh khẽ nheo lại, chỉ dẫn tầm mắt Hạ Tiểu Khê nhìn xuống lồng ngực mình.
Mặc dù lúc này áo sơ mi của anh đã được chỉnh lại, nhưng nút cài thứ nhất được cởi bỏ, cùng với chiếc cà vạt được nới lỏng tùy ý giắt trên cổ áo lại làm nổi bật lên xương quai xanh vô cùng gợi cảm của anh.
“Cô không cảm thấy, vừa nãy chúng ta chỉ mới tiến hành được một nửa thôi sao?”
Ánh mắt của anh đoạt người, mang theo giọng điệu hơi chút mập mờ, trêu chọc khiến cô không dám ngẩng đầu.
“Đừng mà! Lệ thiếu, phương diện kia tôi thật sự không có chút kinh nghiệm nào đâu, anh có thể bỏ qua cho tôi được không?”
Đầu tiên Hạ Tiểu Khê dùng tay che ngực, ánh mắt ướt nhẹp, giống như một con thỏ nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Không có kinh nghiệm? Lần đầu tiên?
Một nụ cười khẽ gợn trên khóe môi Lệ Diệu Xuyên, lúc này, trong đôi mắt anh dường như được phủ bởi hàng vạn hàng ngàn tia sáng.
“Á á á! Anh làm cái gì thế!” Hạ Tiểu Khê chỉ cảm thấy lực đạo đang kéo cổ áo của cô càng lúc càng lớn hơn.
“Tôi không thích lãng phí thời gian! Nhanh chóng làm cho xong cho tôi! Nếu không, tôi bảo đám tối nay cô tuyệt đối sẽ không thể ngủ được!”
Hạ Tiểu Khê giống hệt một con gà con bị người ta lôi ra khỏi cửa phòng đọc sách.
“Tôi không muốn cùng anh làm ——” Cái gì cũng không muốn làm, đêm khuya lắm rồi, cô chỉ muốn ngủ thôi.
“Cô đang nghĩ cái gì đấy? Tôi bảo cô lau người cho tôi! Hay là… trong lòng cô —— rất muốn hử?”
“Anh ——” Hạ Tiểu Khê lêu lên một tiếng, trong buổi đêm tĩnh lặng này, vang tận trời cao.