Yêu là một thứ ánh sáng, tuyệt vời như vậy, Tần Nặc cười trên nỗi đau của người khác chỉ muốn cầm một cái ghế tới, xem màn cầu hôn Không! Hẳn là vở kịch bắt gian!
Thật sự là, quá khẩn trương, quá kích thích!
Hoa măng tây màu tím-xin hãy tha lỗi cho anh.
Tiêu Dự cầm bó hoa, quỳ một chân trên đất, thâm tình nói với cô mấy tháng này, anh ra rất hối hận khi mất đi cô, nhớ cô vô cùng, màn cầu hôn này, bầu không khí này, muốn có bao nhiêu tình ý liền có bấy nhiêu tình ý.
“...Hạ Tiểu Khê, em còn nhớ không, khi đó chúng ta khắc tên nhau trên bức tường đằng sau anh, bây giờ hai năm qua đi, trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa, mà nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại. Cái này giống như tình yêu, bụi gai qua đi, chỉ cần tim vẫn còn yêu, nhất định sẽ có thể quay về lúc ban đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây