.
Bên trong giọng nói của Lệ Diệu Xuyên đầy vẻ không vui: “Còn không lái xe đi.”
“Vâng, vâng.” Tần Nặc cúi đầu mở cửa xe lái đi.
Ban ngày ban mặt có một đứa bé chỉ vào mũi anh ta ra lệnh cho anh ta, chẳng lẽ anh ta không cần mặt mũi hay sao?
Được rồi, anh ta không cần sĩ diện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây