Trong lòng Hạ Tiểu Khê rỉ máu, không thể để cô yên lặng tự phụ một chút sao?
Vẻ mặt cô cầu xin cầm khăn tay, tay trái kéo chăn lên che người, ở trong chăn lau sạch cơ thể ẩm ướt của mình.
Lệ Diệu Xuyên này thật đủ ‘tri kỷ’, trên người trống không, không cần cô phải mệt nhọc cởi quần áo.
Lệ Diệu Xuyên thưởng thức nhìn cái chăn không ngừng ngọ nguậy kia.
Sau đó, Hạ Tiểu Khê vén ra một góc, ló cái đầu nhỏ ra: “Xong rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây