Cạnh đó có một ông chú, nghe thấy câu nói không biết xấu hổ nọ, ho khan một tiếng, xuống xe .
“Có chỗ kìa, mau ngồi xuống!” Vì giảm bớt xấu hổ do câu nói vừa rồi của Lệ Diệu Xuyên gây nên, Hạ Tiểu Khê đỏ mặt, vội vàng bảo Lệ Diệu Xuyên ngồi xuống, thấy anh còn chần chần chờ chờ không muốn ngồi —— nếu chờ lát nữa chỗ ngồi sẽ bị tranh mất, Hạ Tiểu Khê không nói hai lời, trực tiếp ấn Lệ Diệu Xuyên ngồi xuống.
“Anh sống an nhàn sung sướng, chắc chắn chưa từng đứng xe đi quá lâu, khoảng cách đến trạm kế còn rất lâu, anh cứ ngồi ngắm cảnh, chợp mắt một lát, đến nơi tôi sẽ gọi anh.”
Cô tựa như một nữ phục vụ săn sóc, cúi đầu đứng bên cạnh Lệ Diệu Xuyên.
“Cô thì sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây